Editor: Nguyetmai
Ông già bất công, mau chết nhanh đi!
Hoắc Cảnh Đường cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ hối lỗi, anh ta cam đoan với ông nội: "Con biết rồi thưa ông, sau này Cảnh Đường nhất định sẽ dốc lòng làm việc, không kiêu ngạo, cố gắng phát triển Công ty Giải trí Vân Hải."
"Ừ, đi về đi!" Hoắc Tuân phất tay, quay lưng đi, không để ý đến anh ta nữa.
Ban đầu Hoắc Cảnh Đường muốn thương lượng chuyện kết hôn với ông nội, nhưng nhìn thái độ của ông già này, anh ta chỉ có thể nuốt lời vào trong bụng, cực kỳ không tình nguyện mà rời khỏi Mặc Hương Cư.
Sau khi ra khỏi cửa Mặc Hương Cư, nụ cười của Hoắc Cảnh Đường biến mất không còn chút dấu vết.
Hoắc Cảnh Đường nhíu mày ra khỏi sân, đám tay chân của anh ta nhanh chóng đi đến, nhỏ giọng báo cáo: "Tổng Giám đốc Hoắc, đã tra ra được con gái của Hoắc Vân Thâm là một con bé nổi tiếng trên mạng, tên là Anh Đào Bảo Bảo..."
Đã biết tường tận thông tin về con gái của Hoắc Vân Thâm, Hoắc Cảnh Đường đưa mắt ra hiệu với thủ hạ của mình: "Anh hẳn phải biết làm như thế nào rồi chứ?"
"Tôi đã biết rồi."
"Làm cho gọn gàng vào."
"Vâng."
Khóe miệng Hoắc Cảnh Đường thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, ông già kia thiên vị như thế, có thể đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Hoắc bất cứ lúc nào sao?
Vậy thì được, đừng trách anh ta ra tay trước.
Anh ta rất muốn thấy biểu cảm đau khổ của Hoắc Vân Thâm khi mất con gái sẽ như thế nào.
...
Sáng ngày thứ Hai, Hứa Hi Ngôn dựa theo địa chỉ mà lái xe đến một tòa biệt thự sang trọng. Cô đoán chủ nhân của ngôi nhà này không giàu sang thì cũng cao quý, nếu không làm sao có thể xây được toàn biệt thự cao cấp như thế.
Hứa Hi Ngôn gõ cửa tòa biệt thự, nói ra mục đích của mình, sau đó có người dẫn cô đi vào.
Trong phòng khách được trang trí lộng lẫy và rực rỡ, có Hứa Hi Ngôn đang chờ chủ nhân của nó đến.
"Người đã đến rồi ư?"
"Thưa cô Cả, người đã đến, đang đợi ở dưới phòng khách."
Trên tầng hai vang đến âm thanh nói chuyện của người phụ nữ, Hứa Hi Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Tiết Nhã Đình mặc một chiếc váy công chúa màu tím nhạt, tao nhã đi từ trên bậc thang xoay tròn xuống.
Tiết Nhã Đình?
Đừng nói với cô đây là nhà của Tiết Nhã Đình nhé?
Hứa Hi Ngôn càng ngày càng không hiểu, cô nhận công việc làm thế thân chơi đàn violon thì có liên quan gì đến Tiết Nhã Đình?
Hơn nữa, không phải lần trước cô ta bị tai nạn xe cộ sao?
Lúc đó cô còn muốn chạy đến xem cô ta có bị làm sao không.
"Cô là Cảnh Hi?"
Lúc này, cô ta đi vào phòng khách, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ cực kỳ kinh ngạc. Cô ta không ngờ được, sao người mình tìm đến để chơi đàn violon thông qua chợ đen lại chính là Cảnh Hi chứ?
Giữa hai người các cô hình như không có quan hệ gì mà?
"Chào cô Tiết, tôi là Cảnh Hi."
Hứa Hi Ngôn đứng lên, niềm nở chào hỏi.
"Cô cố ý đến tìm tôi hả, hay là..."
Tiết Nhã Đình hỏi không chắc chắn lắm.
"Cô Tiết, tôi được người trong chợ đen giới thiệu đến, nghe nói nơi này cần một người chơi đàn violon." Hứa Hi Ngôn giải thích.
Hóa ra Hứa Hi Ngôn là người nhận làm thế thân trước kia sao?
Trùng hợp quá đi!
"Đúng, không sai, cô đi theo tôi lên lầu, từ từ tôi sẽ nói cho cô biết."
Trong phòng riêng của Tiết Nhã Đình, Hứa Hi Ngôn nghe được một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Hóa ra người tìm thế thân chơi đàn violon chính là Tiết Nhã Đình.
Hai người nói chuyện rất nhiều, Hứa Hi Ngôn cũng thừa nhận lúc đầu là mình giả danh Diệp Tầm, biểu cảm của Tiết Nhã Đình hết sức quái dị, cô ta không ngờ rằng người đàn ông đầu tiên mà mình động lòng lại là do một người phụ nữ giả danh. Mà người thật sự là Diệp Tầm hoàn toàn không biết đến cô ta.
Đêm đó tại Trung tâm Nghệ thuật nhìn thấy Diệp Tầm thật sự, thấy anh ta và Hoắc Vân Thâm tranh giành Cảnh Hi, Tiết Nhã Đình mới hiểu rõ mình hoàn toàn không có cơ hội.