Editor: Nguyetmai
Hoắc Cảnh Đường là người thông minh, anh ta hiểu rõ ràng được lợi ích trong đó.
Đã là vì lợi ích, nếu quả thật như Hứa Tâm Nhu nói, cô ta có thể sinh con cho anh mà Hoắc Vân Thâm lại không có con gái, thì anh ta chắc chắn có nhiều hi vọng hơn.
Nghĩ tới đây, những phiền muộn trong lòng Hoắc Cảnh Đường lập tức tan biến.
"Em đúng là có nhiều mưu kế."
Anh ta ôm lấy Hứa Tâm Nhu, khẽ cười nói: "Vì đã có đứa bé nên xem ra cuộc hôn nhân này cũng phải diễn ra sớm hơn dự định. Chờ đó, tôi sẽ đi nói chuyện với ông nội."
"Càng trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, anh càng phải bình tĩnh tỉnh táo. Anh về nhận lỗi nhớ phải có thái độ chân thành mới được."
"Ừ, nhận lỗi trước. Nhưng trước tiên tôi phải hầu hạ tốt cho vị cố vấn này đã."
Hoắc Cảnh Đường ôm Hứa Tâm Nhu đi vào trong phòng ngủ.
...
Tại nhà lớn họ Hoắc, trong Mặc Hương Cư.
Sáng sớm, Hoắc Cảnh Đường ngồi trước gường, nhìn theo bóng lưng của ông nội, hỏi thăm: "Ông nội, Cảnh Đường đến thăm ông nội, xem ông có khỏe không?"
Hoắc Tuân xoay người ngồi dậy: "Nhờ phúc của anh, tạm thời chưa chết được. Lão già như tôi đây vẫn còn chưa chết, nói xem có phải khiến cho anh thất vọng rồi không?"
Sắc mặt Hoắc Cảnh Đường tái nhợt, anh ta đưa tay đỡ lấy ông nội, đồng thời cầm một cái gối để dựa sau lưng cho ông.
"Ông nội, xem ông nói gì kìa, Cảnh Đường luôn hi vọng ông sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày đều khỏe mạnh."
"Nếu như anh thật tâm như thế này thì cũng không tệ."
Hoắc Tuân biết cân nhắc mọi chuyện.
Mặc dù ông đã già rồi, nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, mọi chuyện của nhà họ Hoắc, ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hai đứa cháu trai của mình có tính tình như thế nào, ai tốt ai xấu, ông có thể phân biệt rõ ràng.
"Ông nội, con biết lúc trước con ép buộc Vân Thâm nhường lại chức vị là không đúng, khiến cho ông nội thất vọng rồi. Hôm nay con trở về chính là để nhận lỗi với ông."
"Con có lỗi với ông, cũng có lỗi với Vân Thâm, tất cả đều là lỗi lầm của con."
Hoắc Cảnh Đường bỗng nhiên quỳ hai đầu gối xuống đất, bày ra một thái độ thành khẩn, thở dài nói:
"Ông nội, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy con là một người có tâm địa độc ác, không để ý đến tình thân, thế nhưng ông nội ơi, con làm như vậy cũng là tốt cho Vân Thâm thôi."
"Mỗi ngày em ấy đều phải dựa vào xe lăn mà di chuyển, sinh hoạt khó khăn, con không hi vọng em ấy quá khổ cực."
"Con chỉ có mỗi một đứa em trai như vậy, từ nhỏ đến lớn hai chúng con cùng nhau lớn lên, cho dù có một cái bánh quy con cũng chia cho em ấy một nửa."
"Con luôn muốn dành mọi điều tốt nhất cho Vân Thâm hơn bất cứ người nào khác!"
"Con luôn nghĩ mình là con trưởng của nhà họ Hoắc, thế nên phải chăm sóc thật tốt cho em trai mình, chăm sóc cả cái nhà này nữa."
"Tính mạng của bác Cả đang như ngàn cân treo sợi tóc, thân thể của ông nội thỉnh thoảng lại mắc bệnh nhẹ, còn Vân Thâm thì di chuyển quá khó khăn, tính tình cha con lại yếu đuối. Trong lúc này, con nghĩ mình sẽ góp một chút sức lực, chèo chống gia đình này cho ông nội."
Hoắc Cảnh Đường miệng lưỡi dẻo quẹo, lời nói tình cảm dạt dào, tẩy trắng tất cả các chuyện thị phi của mình, đổi trắng thay đen.
Anh ta dùng trăm phương ngàn kế muốn giành giật quyền lực, vậy mà bây giờ lại nói như một chuyện quang minh chính đại, còn có cảm giác như vô cùng bất đắc dĩ nữa.
Hoắc Tuân nghe những lời nói này, có thể phân biệt ra được đâu là thật đâu là giả dối. Là trưởng bối lớn nhất của họ Hoắc, ông cần phải cảnh giác với đứa cháu này.
"Anh cảm thấy ông nội đã quá già nên lẩm cẩm rồi sao?"
"Câu nào anh nói thật, câu nào anh nói dối, tự bản thân anh cân nhắc trước đi."
"Đừng tưởng rằng ông nội đã già mà giở trò sau lưng tôi, tôi biết hết tất cả đó!
"Nói cho anh biết, chuyện cách ly công ty giải trí Vân Hải ra là quyết định của tôi, đây cũng là sự cảnh cáo của tôi."
"Nếu như tôi biết anh lại làm mấy chuyện tổn thương đến anh em trong nhà nữa, thì anh sẽ không còn là con cháu của nhà họ Hoắc nữa đâu."
Đây chính là sự cảnh cáo của ông nội, nếu như Hoắc Cảnh Đường còn không ăn năn hối lỗi thì cụ sẽ thẳng tay đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Hoắc, để anh ta tự sinh tự diệt.