Editor: Nguyetmai
Cô ta vô cùng hâm mộ Cảnh Hi, có thể được hai người đàn ông yêu thương.
"Cô Tiết, tôi không hiểu, cô kéo violon đã cực kỳ giỏi rồi, vì sao lại muốn tìm người đóng thế chứ?" Hứa Hi Ngôn hỏi.
Trong vô thức, Tiết Nhã Đình đã coi cô là bạn tốt, cô ta lắc lắc tay phải của mình rồi giải thích: "Thật ra tôi cũng không muốn đâu, nhưng mà dây chằng ở cổ tay của tôi đã bị thương khi gặp tai nại giao thông lần trước rồi."
"Tay của cô bị thương à?"
Hứa Hi Ngôn hiểu rồi, với một nghệ sĩ kéo đàn violon mà nói, bị thương ở tay nhất định là một chuyện lớn, ảnh hưởng đến tương lai của họ.
"Ừ, bác sĩ nói tôi cần phải nghỉ ngơi hơn một năm, trong vòng một năm không thể kéo đàn violon nữa."
"Cho nên, trong một năm này, cô muốn tìm một người kéo đàn thay cho mình sao?"
"Đúng vậy. Tôi không muốn sự nghiệp của mình bị gián đoạn, cũng không muốn fan nghe nhạc của mình phải thất vọng."
Trong một năm nghỉ ngơi, Tiết Nhã Đình không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình, sự nghiệp của cô ta chỉ vừa mới bay lên đến một tầm cao mới thôi.
Sắp tới, lịch trình các show âm nhạc của cô ta được sắp xếp rất dày đặc, nếu như cô ta tạm dừng sự nghiệp vào ngay lúc này, vậy thì về sau có thể sẽ không còn cơ hội để lên sân khấu biểu diễn nữa.
Vì tương lai, cô ta cũng muốn đánh cược một lần xem sao.
"Nhưng mà lừa gạt người nghe như vậy, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao đây?"
Hứa Hi Ngôn cảm thấy cách làm này vô cùng mạo hiểm, một khi việc thay thế thân phận này bị vạch trần, có thể tương lai của Tiết Nhã Đình sẽ bị hủy hoại.
"Không đâu, vốn dĩ tôi cũng rất lo lắng, nhưng nếu mà là cô, tôi biết cô sẽ có cách. Cô có thể đóng giả thành Diệp Tầm, vậy thì cũng có thể đóng giả làm tôi mà đúng không? Hơn nữa, lúc cô kéo đàn ở nhà họ Hoắc, tôi đã nghe rồi, thật sự đàn rất hay."
Tiết Nhã Đình từng nghe cô kéo đàn rồi, cô ta biết Hứa Hi Ngôn chơi đàn rất giỏi, hơn nữa thân hình của hai người cũng hao hao giống nhau, đến lúc đó chỉ cần để Hứa Hi Ngôn hóa trang thành cô ta, lên sân khấu biểu diễn, nhất định sẽ không sao hết.
"Đóng giả làm cô thì không thành vấn đề, nhưng mà…"
Hứa Hi Ngôn có hơi do dự, cho dù tình bạn giữa cô và Tiết Nhã Đình không thân thiết lắm, nhưng mà cô cũng không muốn làm hại cô gái này.
"Chỉ cần cô chịu biểu diễn giúp tôi, thu nhập từ mỗi một lần diễn có thể chia cho cô một nửa, đây là một khoản thu nhập không nhỏ, cô thật sự muốn bỏ qua một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy sao?"
Tiết Nhã Đình tiếp tục thuyết phục cô.
Thu nhập đúng là không ít, mỗi một lần biểu diễn, lợi nhuận ròng của Tiết Nhã Đình lên đến mấy trăm ngàn, thậm chí là tới hàng triệu đồng, nếu chia đôi thì thật sự là một khoản thu nhập không nhỏ.
Hứa Hi Ngôn có chút dao động, cô rất muốn kiếm nhiều tiền, muốn cho con gái của mình một cuộc sống thật tốt, nhưng mà cô phải lo lắng đến những nguy hiểm, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?
Tiết Nhã Đình hiểu cô đang băn khoăn chuyện gì, cô ta nói tiếp: "Nếu như cô ngại chia đôi vẫn ít, vậy thì tôi có thể nhường cô, chia ba bảy cũng được."
"Không, cô Tiết, không phải tôi chê ít. Chia đôi cũng đã rất nhiều rồi."
Sau khi Hứa Hi Ngôn suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định: "Tôi có thể đồng ý giúp cô, chia đôi hay chia ba bảy cũng không quan trọng, nhưng tôi chỉ có một điều kiện."
"Điều kiện gì vậy? Cô nói thử xem."
"Sau một năm, kết thúc tất cả các buổi biểu diễn, tôi muốn cây Artemis kia của cô."
Tiết Nhã Đình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, có hơi ngạc nhiên: "Cô nói là, cô muốn cây đàn kia của tôi à?"
"Đúng, đúng là vậy."
Tiết Nhã Đình lấy cực cưng yêu dấu của mình ra, cô ta mở hộp, nhẹ nhàng vuốt ve nó một hồi rồi quay mặt sang, mỉm cười nhìn Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, cô có mắt nhìn thật đấy, cô có biết tôi phải tốn bao nhiêu tiền mới có được cây đàn này không?"
Cô thấy được việc Tiết Nhã Đình vô cùng quý trọng cây đàn này, cô ta bảo dưỡng nó rất tốt, ánh mắt của Hứa Hi Ngôn nhìn lên thân cây đàn violon đang lóe sáng, nỉ non: "Tôi biết, cô tốn ba mươi triệu."
"Đúng, mất ba mươi triệu mới có được nó, cô cảm thấy tôi nỡ nhường nó cho cô hay sao?"