Editor: Nguyetmai
"Anh Hoắc, anh làm như vậy sẽ chiều hư con." Hứa Hi Ngôn nói.
"Anh Đào ngoan như vậy, anh tình nguyện cưng chiều con."
"..."
Trời ạ!
Người đàn ông này cưng chiều con đến mức không thể thỏa hiệp được!
Thực ra Hoắc Vân Thâm rất vui, anh muốn cưng chiều vợ và con gái mình lên tới trời luôn.
Hứa Hi Ngôn thấy người bán hàng bắt đầu vớt tôm hùm to trong bể, đã gói xong 4 con thì nhanh chóng ngăn cản: "Được rồi được rồi, được rồi được rồi. Chúng tôi chỉ cần như vậy thôi, bốn con là đủ rồi."
Lúc nãy người bán hàng nghe thấy người đàn ông này muốn mua hết thì vô cùng hưng phấn mà vớt tôm hùm to lên, bây giờ người phụ nữ này lại nói chỉ lấy bốn con thôi.
Anh ta không chắc chắn mà hỏi: "Thưa anh, chỉ cần bốn con thôi sao?"
"Bốn con sao mà đủ được, gói hết lại đi."
Hoắc Vân Thâm muốn mua nhiều một chút, sau đó đặt ở nhà nuôi, lúc nào muốn ăn cũng có, như vậy không phải rất tốt sao?
Nghĩ đến chuyện hải sản không dễ nuôi, anh còn nói: "À, chờ chút, tôi muốn mua bể chứa luôn."
"..."
Người bán hàng sững sờ, căn bản chưa từng thấy ai mua hàng như thế này.
Hứa Hi Ngôn cười với vẻ xin lỗi: "Anh đừng nghe lời của anh ấy, chúng tôi chỉ cần bốn con là đủ rồi."
"Cảnh Hi, em không cần tiết kiệm tiền cho anh."
Chỉ cần Hoắc Vân Thâm muốn, anh hoàn toàn có thể mua luôn cái siêu thị này, huống chi chỉ là mấy con tôm hùm?
Hứa Hi Ngôn nhận lấy túi từ trong tay của người bán hàng, cô quay đầu liếc nhìn anh một cái: "Em biết anh có tiền, thế nhưng tiền cũng không phải dùng như vậy. Bây giờ em là trợ lý cuộc sống của anh, anh phải nghe lời em."
Được rồi, Hoắc Vân Thâm anh nghe lời vợ.
Mấy người họ mua xong thức ăn thì quay về Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Hoắc Vân Thâm phụ trách xem ti vi với Anh Bảo, Hứa Hi Ngôn phụ trách nấu cơm.
Chưa được bao lâu, hai người Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí cầm theo trái cây và sữa bò đến.
Mấy người chào hỏi với nhau, sau đó Vương Đại Trí cũng ngồi trên ghế sofa xem ti vi chung, còn Phương Tiểu Tranh xuống nhà bếp hỗ trợ Hứa Hi Ngôn.
Bữa tối nhanh chóng được đưa lên, tôm hùm lớn đã làm xong cũng được đưa lên bàn, mùi thơm bay khắp phòng.
"Ăn cơm thôi!"
Hứa Hi Ngôn quay về phía phòng khách gọi một tiếng. Sau khi Hoắc Vân Thâm nghe thấy, anh dẫn Anh Bảo đi rửa tay rồi mới về phòng ăn.
Anh Bảo ngồi lên chiếc ghế trẻ em, nhìn thấy tôm hùm lớn đỏ hồng thì vui mừng vỗ tay: "Ôi chao, có tôm hùm to để ăn rồi!"
"Mau ăn đi!"
Hứa Hi Ngôn lấy hết thịt tôm ra, bỏ vào trong bát của Anh Bảo, thúc giục cô bé ăn nhanh lên.
5 người, 4 con tôm hùm, trước mặt mỗi người đều được đặt một con, chỉ có Hứa Hi Ngôn là không có.
Anh Bảo nhìn thấy thì hỏi: "Bé Hi, mọi người đều có tôm hùm, mẹ không có tôm hùm thì làm sao bây giờ?"
"Bé Hi không muốn ăn tôm hùm, cục cưng ăn đi."
Hứa Hi Ngôn cười lắc đầu một cái, bản năng và tình thương của người mẹ đã sớm giúp cô hình thành thói quen để lại đồ tốt nhất cho con mình.
"Cảnh Hi, ăn phần của anh này."
Hoắc Vân Thâm bình tĩnh đặt phần của mình đến trước mặt Hứa Hi Ngôn một cách nhẹ nhàng.
Hứa Hi Ngôn kinh ngạc: "Anh Hoắc, anh đưa cho em làm gì? Con này là của anh."
"Anh không ăn tôm hùm."
Hoắc Vân Thâm giải thích.
Nếu như nói Hứa Hi Ngôn không ăn tôm hùm là vì tình thương của mẹ, vậy thì Hoắc Vân Thâm không ăn là vì tình yêu.
Hình thức của tình yêu và tình thương không giống nhau, thế nhưng bản chất lại giống nhau, đó là luôn muốn mang thứ tốt nhất cho người mình yêu thương.
Hứa Hi Ngôn hiểu rất rõ, sao anh có thể không muốn ăn được, nhất định là vì anh muốn để lại cho cô mà thôi!
Cô lại đẩy tôm hùm về trước mặt anh, hai người giống như đánh Thái Cực vậy, đẩy tới đẩy lui.
Lúc này trong lòng Hoắc Vân Thâm hơi buồn bực. Mua ít tôm hùm quá, sớm biết như vậy, anh nên kiên trì mua hết về, bây giờ không đủ ăn nên mới rơi vào tình cảnh lúng túng thế này?