Editor: Nguyetmai
Hứa Hi Ngôn không đưa ra câu trả lời xác thực, dù sao tình huống lần này đặc biệt nên Hoắc Vân Thâm mới dẫn cô bé về nhà.
"Ồ." Anh Bảo phồng má, cảm thấy không vui.
Sau khi hỏi chuyện con gái, Hứa Hi Ngôn lại hỏi chuyện Hoắc Vân Thâm về cha của anh.
Thấm thoát đã tới bữa tối, Hứa Hi Ngôn nói: "Buổi tối em nấu cơm, gọi Tranh Tử và Đại Trí đến ăn nhé?"
"Được."
Hoắc Vân Thâm vui vẻ đồng ý.
Dưới sự ảnh hưởng của Hứa Hi Ngôn, anh cảm thấy qua lại nhiều với bạn bè cũng là một chuyện rất tốt.
Trước đây, anh quả thực quá cô độc, cho nên sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bên cạnh ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.
Hứa Hi Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: "Anh Hoắc, có thể bảo tài xế dừng xe ở gần siêu thị Fresh Hema* được không? Chúng ta đi mua thức ăn trước."
(*) Fresh Hema: hệ thống cửa hàng bán lẻ được phát triển bởi Alibaba.
"Được." Hoắc Vân Thâm lập tức báo cho tài xế đỗ xe trên đường.
Trước khi bước vào siêu thị, ba người bọn họ đều đeo khẩu trang vào.
Anh Bảo vẫn ngồi trên đùi Hoắc Vân Thâm, điều khiển chiếc xe lăn điện từ xa mà tiến vào siêu thị. Hứa Hi Ngôn đẩy xe đẩy đi bên cạnh. Dáng vẻ bọn họ giống như một nhà ba người đang đi dạo trong siêu thị.
Đồ cần mua chủ yếu là do Hứa Hi Ngôn quyết định.
Cô giống như một bà chủ trong gia đình, lúc chọn đồ vật, cô sẽ nhìn kỹ hạn sử dụng và thành phần.
Có lúc cô sẽ dò hỏi ý kiến của Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo, hỏi bọn họ có thích ăn món này không, rồi có muốn ăn gì thứ gì khác không, liệu có quên chưa mua thứ gì không.
Anh Bảo rất chăm chỉ, cô bé lấy hết những thứ mà mẹ mình cần mua từ trên giá bỏ vào xe đẩy, bận rộn đến mức quên cả trời đất.
Một lúc sau, Hoắc Vân Thâm nhìn thấy hải sản trong Fresh Hema rất tươi ngon nên anh dẫn bé con đến khu hải sản: "Anh Đào, con có muốn ăn tôm hùm không?"
Cách một cái bể, Anh Bảo nhìn tôm hùm to trong đó, trong ánh mắt to tròn hiện rõ hai chữ "muốn ăn".
Cô bé còn nhớ lần duy nhất mình được ăn tôm hùm to là ở nước E, Thụ Diệp Đại Đại dẫn cô bé đi ăn một lần, thật sự rất ngon đó.
Nhưng cô bé nghe mẹ nói, tôm hùm to vô cùng đắt tiền.
Anh Bảo biết mẹ mình không mua nổi tôm hùm to nên xụ khuôn miệng nhỏ nhắn xuống: "Tôm hùm to rất đắt, mà mommy kiếm tiền rất khổ cực. Con có thể không ăn tôm hùm to, ăn cà rốt là được rồi. Mommy nói cà rốt có rất nhiều dinh dưỡng."
"..."
Hoắc Vân Thâm nghe xong câu nói này, anh không biết nên nói cái gì cho phải.
Anh Bảo thật sự quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Nếu mẹ cô bé không mua nổi tôm hùm lớn, vậy bây giờ có anh ở đây rồi, anh sẽ thỏa mãn ý nguyện của cô bé.
Hoắc Vân Thâm gọi người bán hàng đến và nói: "Gói hết tôm hùm ở đây lại cho tôi, tôi mua hết."
Đúng lúc Hứa Hi Ngôn mua xong thức ăn nên đi đến, nghe thấy Hoắc Vân Thâm muốn mua hết tôm hùm lớn, cô vội vàng ngăn cản: "Anh Hoắc, anh điên rồi sao? Anh mua nhiều tôm hùm như vậy làm gì?"
Cái chính là mấy trăm đồng một cân tôm hùm to, tính ra một con ít nhất cũng phải mấy ngàn, nếu mua hết thì phải mất bao nhiêu tiền chứ?
Chỉ là một bữa tối thôi, đâu cần xa xỉ như vậy?
Trước kia, cô còn phải làm thuê để lấy tiền đi học, sau này ra nước ngoài sinh và nuôi con, Hứa Hi Ngôn đều tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân.
Cô biết được cuộc sống rất gian khổ và khó khăn, vì vậy mỗi một đồng cô đều rất chắt chiu, tuyệt đối sẽ không sử dụng lung tung.
Tuy sau này cô và Anh Bảo cùng nhau livestreams, thu nhập dần nhiều hơn, thế nhưng thói quen tốt như tiết kiệm thì cô vẫn giữ lại.
Một con tôm hùm lớn có giá trị mấy ngàn đồng, cô sẽ không mua. Nếu để cô mua, có thể cô sẽ chọn mua tôm he hoặc tôm bạc đất có giá rẻ hơn.
"Anh Đào thích ăn."
Lý do của Hoắc Vân Thâm rất đơn giản, chỉ cần con mình muốn ăn, cho dù là thứ bay trên trời, chạy trên đất hay là bơi trong nước, anh đều thỏa mãn hết.
...