Editor: Nguyetmai
Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí ngồi đối diện cũng không nhìn nổi nữa, đều muốn đưa phần của mình ra.
"Không cần không cần, mọi người ăn đi! Tôi và anh Hoắc ăn chung một phần cũng được."
Hứa Hi Ngôn không kéo đẩy thêm nữa, trực tiếp lấy thịt trong con tôm ra, đưa tới cạnh miệng Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy Hứa Hi Ngôn đút cho anh, nhất thời phiền muộn trong lòng đều tan biến hết, mua ít cũng có cái tốt mà đúng không?
Hứa Hi Ngôn tự tay đút cho anh đó!
"Để anh tự ăn đi."
Làm như vậy trước mặt bọn người Phương Tử Tranh, Hoắc Vân Thâm sợ bị chê cười.
"Không sao đâu, ở đây không có người ngoài. Anh Hoắc, mau thử xem em làm có ngon không."
Hứa Hi Ngôn thúc giục anh.
Cô cực kỳ ngoan cố, anh không há miệng ra thì đôi đũa của cô cũng không rời đi.
Hoắc Vân Thâm âm thầm lấy dũng khí không để ý đến chuyện gì khác, mở miệng ăn đồ cô đút.
Ừm, tay nghề của vợ mình rất chuẩn, không thể chê trách gì được.
Ừm ừm ừm, tôm hùm hoàng đế hảo hạng, hương vị tươi ngon, hấp dẫn quá đi.
Anh Bảo nhìn thấy mẹ đang đút đồ ăn cho ba, cũng học theo dáng của cô, múc một viên thịt, đưa qua đó: "Mommy đút cho papi, Bảo Bảo đút cho mommy."
Hứa Hi Ngôn quay đầu sang, vừa ăn vừa cười sung sướng: "Tốt lắm, cảm ơn cục cưng, con mau ăn đi!"
Trong lúc mọi người đang ăn cơm, tivi đang bật, trên đó vẫn phát chương trình tin tức như thường lệ.
Đúng lúc MC đang nói đến một tin tức độc quyền, nói là Tập đoàn Hoắc thị Bái Kinh mở cuộc họp Hội đồng quản trị.
Chủ tịch là ông Hoắc Tuân tham dự cuộc họp, hơn nữa còn tuyên bố trong cuộc họp đó, chính thức giao lại quyền chủ tịch sang cho cháu ruột là anh Hoắc Vân Thâm.
Mọi người đều nghe thấy tin tức được thông báo trên tivi, lần lượt quay ra nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên.
Phương Tiểu Tranh hỏi: "Ồ! Anh Hoắc tiếp quản Tập đoàn Hoắc thị rồi à, giỏi quá đi!"
Vương Đại Trí cũng ca ngợi: "Vốn tôi còn cảm thấy đáng tiếc việc anh Hoắc rời khỏi Vân Hải, không nghĩ tới là anh lên ngồi vị trí cao hơn. Chúc mừng chúc mừng."
"…"
Chính Hoắc Vân Thâm cũng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, anh không biết ông nội mở cuộc họp cổ đông từ lúc nào, còn cả việc chuyển giao quyền lực cho mình nữa.
Buổi chiều anh cũng vừa mới gặp ông, ông cũng không nhắc gì đến chuyện này.
Hứa Hi Ngôn cảm thấy đây là tin vui.
Hoắc Vân Thâm rời khỏi Công ty Giải trí Vân Hải, bây giờ lại tiếp quản Tập đoàn Hoắc thị, việc này giống như là đang giáng cho Hoắc Cảnh Đường một cái tát thật mạnh vậy.
Hoắc Cảnh Đường vẫn luôn tranh giành với Hoắc Vân Thâm, anh ta cho rằng mình đã cướp được thứ tốt nhất, to nhất, nhưng sự thật chứng minh, càng không tranh cướp thì ngược lại càng nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn.
"Chúc mừng anh nhé, anh Hoắc, đúng là khó mà lường trước được họa phúc ở đời."
Hứa Hi Ngôn nâng ly rượu lên, chúc mừng anh.
Hoắc Vân Thâm vẫn thấy hơi ngạc nhiên: "Anh cũng không biết ông nội anh làm chuyện này từ lúc nào nữa."
"Có thể là ông muốn cho anh một niềm vui bất ngờ. Sau này anh tiếp nhận Tập đoàn Hoắc thị, em tin rằng anh có thể quản lí tập đoàn thật tốt."
Hứa Hi Ngôn cười vỗ bả vai Hoắc Vân Thâm.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Hoắc Vân Thâm hiểu, hiện tại nhà họ Hoắc đang trong thời gian xảy ra nhiều chuyện, cha anh thì đang nằm viện, sức khỏe của ông nội lại không tốt, cả nhà anh họ thì rắp tâm chơi xấu.
Ông nội giao quyền điều hành trong nhà họ Hoắc cho anh vào thời điểm quan trọng này là vì ông hi vọng anh có thể gánh vác được trọng trách này.
Thân làm con cháu nhà họ Hoắc, anh chỉ có thể nhận lấy trách nhiệm.
"Ừ ừ ừ, năng lực quản lí của anh Hoắc đây đã quá rõ ràng rồi."
Phương Tiểu Tranh cũng rất tin tưởng anh, nói thêm: "Một khi tin tức chiếu lên rồi, hiện tại giá trị thân phận của anh Hoắc không chỉ tăng lên gấp đôi đâu."
Cô đã nghe Hứa Hi Ngôn nói rồi, anh và Hứa Hi Ngôn đã xác lập quan hệ, hơn nữa anh cũng biết thân thế của đứa nhỏ rồi.
Phương Tiểu Tranh cảm thấy chuyện vui sắp đến, hỏi thêm một câu: "Hai người dự định khi nào mới kết hôn?"