Editor: Nguyetmai
Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của con gái, Hoắc Vân Thâm bỗng thấy mềm lòng, anh nghiêm túc gật đầu nói: "Ừm, chỉ cần con muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể."
"Quá tốt rồi!"
Cuối cùng Anh Bảo cũng yên tâm. Trước khi đi, cô bé quay đầu lại liếc mắt nhìn Đường Phi Mặc: "Anh Phi Mặc, lần sau em tiếp tục làm cô dâu nhỏ của anh nhé!"
Anh Bảo chơi trò đóng vai gia đình, cảm thấy vô cùng vui vẻ, lần sau còn muốn chơi tiếp.
"Được đó, được đó."
Đường Phi Mặc rất vui vẻ, cậu bé phất tay chào tạm biệt với Anh Bảo, nhìn theo bọn họ rời đi.
Trong lòng Lục Khiêm Thành cũng hơi thích cô bé dễ thương này, cậu bé không cam lòng yếu thế mà nói: "Lần sau để em ấy làm cô dâu nhỏ của mình được không?"
Đường Phi Mặc quay mặt lại, vô cùng nghiêm túc mà từ chối: "Không được! Em ấy chỉ có thể là cô dâu nhỏ của một mình mình thôi."
"Đường Phi Mặc, cậu là con quỷ hẹp hòi!" Lục Khiêm Thành nói.
"Nói mình là quỷ hẹp hòi sao, không chơi với cậu nữa, mình về đây."
Đường Phi Mặc đẹp trai vênh mặt lên, sau đó quay đầu bước đi.
Con thuyền nhỏ mang tên tình bạn nói lật là lật, Lục Khiêm Thành thấy cậu bé thật sự đi khỏi thì vội vã đuổi theo sau: "Cho mình một lần không được sao? Chỉ một lần thôi mà..."
"Không được, không được là không được..."
"Mình lấy con Transformers loại mới nhất đổi với cậu."
"Không đổi. Anh Đào Bảo Bảo chỉ có thể là của một mình mình."
Đường Phi Mặc còn nhỏ mà đã lộ ra tính cách bá đạo, thoáng thấy dục vọng chiếm hữu.
Không ai nghĩ đến, Đường Phi Mặc và Anh Bảo, duyên phận của hai đứa bé này đã sớm được định trước từ lâu.
Chỉ là sau này, nếu không phải do ma xui quỷ khiến, có lẽ bọn họ cũng sẽ trở thành một cặp hạnh phúc.
Xe RV rời khỏi nhà họ Hoắc, chưa chạy được bao xa, Hoắc Vân Thâm từ cửa kính xe phát hiện một có một chiếc xe đang theo đuôi bọn họ.
Trực giác nhạy vén và óc quan sát nói cho anh biết, chiếc xe kia đang theo dõi mình.
Cho dù là paparazzi hay là phóng viên, Hoắc Vân Thâm đều muốn ngăn cản sự theo dõi của đối phương.
Bởi vì bây giờ người đang ngồi trên xe anh là Anh Bảo, anh không thể để cho Anh Bảo trở thành đề tài của dư luận và truyền thông, như vậy sẽ mang đến phiền phức cho cô bé.
Anh gọi điện thoại cho vệ sĩ đang mở đường ở phía trước, dặn dò họ chặn chiếc xe theo dõi lại và đảm bảo an toàn.
...
Tại phim trường ở phía Đông ngoại thành.
Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo ở trên xe đã đợi hơn một tiếng, cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng kết thúc công việc.
Để tránh né tầm mắt của paparazzi, Hứa Hi Ngôn nhanh chóng bước vào trong xe.
Rốt cuộc bé dễ thương cũng nhìn thấy mẹ mình, cô bé vô cùng hưng phấn: "Bé Hi, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, ba và con đợi đến hoa cũng rụng luôn rồi."
"Xin lỗi xin lỗi... Tại vì mommy có thêm hai cảnh đột xuất, nếu không thì đã có thể kết thúc công việc sớm hơn rồi."
Hứa Hi Ngôn đặt túi xách xuống, ngồi bên cạnh Anh Bảo rồi nhìn về phía Hoắc Vân Thâm với vẻ xin lỗi: "Hai người chờ lâu lắm rồi hả?"
"Không có."
Có chờ lâu hơn đi chăng nữa, anh cũng không cảm thấy tẻ nhạt. Có Anh Bảo làm bạn bên cạnh, anh cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Hứa Hi Ngôn đã lên xe nên Hoắc Vân Thâm bảo tài xế lái xe.
Hứa Hi Ngôn ôm Anh Bảo vào trong lòng, hỏi dò: "Sao hả cục cưng? Hôm nay con đến nhà papi cảm thấy thế nào?"
Anh Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của mình lên, cười trả lời: "Cảm giác vô cùng tuyệt ạ. Ông bà nội đều tốt, cả ông cố cũng rất thích con. Anh Thành Thành và anh Phi Mặc còn chơi chung với con nữa, con cảm thấy vô cùng vui vẻ."
"À, vậy thì tốt."
Hứa Hi Ngôn biết ngay con gái mình sẽ không làm mọi người thất vọng.
"Lúc nào con lại được đến nhà papi chơi thế ạ?"
Anh Bảo dùng ánh mắt tha thiết mà nhìn mẹ, cô bé thật sự rất muốn chơi với hai người anh là Đường Phi Mặc và Lục Khiêm Thành.
"Vậy phải xem biểu hiện của con rồi!"