Đầu tiên, các bậc tiền bối đến phía trước chúc mừng lễ thượng thọ của ông cụ Kiều, đều là người quen biết nên không thể tránh khỏi những câu hàn huyên. Thế hệ trẻ thì đi sau bậc cha chú của mình, để chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ ra mặt, coi như “điểm danh” xong trước mặt mọi người.
Kiều Triết thấy người lớn gần như đã nói chuyện xong, biết đã đến lúc mình nên qua đó, anh nói với Hạ Diệp: “Đi cùng anh nhé.”
Đột nhiên Hạ Diệp lên tiếng hỏi: “Anh thấy nếu có người muốn điều động tổ chức quốc gia đi điều tra người nào đó, thì liệu người kia có trốn thoát được không?”
Anh cau màu không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: “Không, chưa từng ai có khả năng thoát khỏi sự điều tra của Bộ an ninh Quốc gia.”
“Nếu người trong hệ thống muốn kiểm tra mọi thông tin thông qua cơ quan gián điệp thì quả thực là dễ như trở bàn tay, anh hiểu em muốn nói gì không?”
“Anh hiểu, nhưng chẳng phải là em chưa từng động phải thứ gì khi ở trong nước hay sao?”
Câu trả lời là không, nhưng cô lại nói: “Em biết anh muốn thông qua cách này để muốn những người muốn liên hệ với nhà họ Kiều phải từ bỏ ý định, nhưng nhà họ Kiều đã làm chính trị trong nhiều năm như vậy rồi, có lẽ chẳng ai dám động vào gia đình anh, nhưng em chỉ là một người bình thường. Anh cũng nói rằng chưa có ai thoát khỏi cuộc điều tra của Bộ An ninh Quốc gia, cho dù em chắc chắn rằng mình đã xử lý đủ sạch sẽ, nhưng cũng không thể đảm bảo mình sẽ không bị phát hiện, em không muốn tự đem rắc rối đến cho bản thân, cũng không muốn đem rắc rối tới cho anh.”
Kiều Triết nhíu mày thật sâu, cảm thấy có chút hiểu lầm: “Anh hoàn toàn nghiêm túc muốn đưa em tới gặp ông nội, chỉ có điều trùng hợp là lại vào dịp này mà thôi.”
Nếu cứ thế công khai trước mặt bao nhiêu bậc tiền bối như vậy thì sẽ chẳng có cơ hội để hối hận, nhưng vốn dĩ anh cũng không có ý định hối hận.
Hạ Diệp vuốt ve tay anh, nhẹ nhàng nói: “Đừng làm mọi việc dứt khoát như vậy, để lại cho ba anh chút hy vọng, có thể mọi việc sẽ đạt được hiệu quả như ý muốn, dù sao thì chẳng ai đoán được người bị ép đến đường cùng sẽ làm ra những chuyện thế nào, em biết anh làm việc luôn muốn sạch sẽ gọn gàng, nhưng không phải ai cũng chịu được sự soi mói của thiên hạ như anh.”
Hạ Diệp nghĩ, nếu ông nội và ba của Kiều Triết biết được bản thân cô từng buôn ma túy và vũ khí, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như bây giờ, cô không muốn tự chuốc lấy phiền phức.
Kiều Triết biết đó là sự bất cẩn của mình, anh không cân nhắc mọi việc dưới góc nhìn của cô, anh nói: “Được, vậy em ở đây đợi anh, giữa bữa tiệc hành động.”
Hạ Diệp nhìn anh rời đi, mỗi bước đi cô đều cân nhắc đến bản thân mình trước, khi mọi chuyện không được rõ ràng, cô sẽ không cho phép bản thân mình rơi vào thế nguy hiểm.
“Nói đến là đến à!” Không biết ai sau khi nhìn thấy Kiều Triết đã nói to một câu, khiến mọi người đều quay về phía phát ra âm thanh.
Kiều Triết chào hỏi người lớn trước rồi lại gật đầu chào những người ngang hàng mình.
Lão Kiều không giấu nổi vui mừng: “Cháu trai tôi, bình thường muốn gặp mặt còn khó, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, chẳng về thăm ông, vậy mà hôm nay lại chỉ dành thời gian để về mừng thọ ông già này.”
“Tuổi trẻ mà, coi trọng sự nghiệp là tốt, con bé nhà tôi cũng vậy, ngày nào cũng bận rộn bên ngoài từ sáng tới đêm.” Bộ trưởng Lưu nói xong liền nhìn sang cô con gái của mình đang đứng bên cạnh.
Lưu Nhã Khả đột nhiên thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, không biết phải trả lời thế nào, đành lúng túng khẽ nở nụ cười.
“Cô gái có vẻ vẫn còn trẻ nhỉ, vậy mà đã chăm chỉ làm việc thế rồi, tên nhóc nhà tôi cả ngày chỉ biết điều tra vụ án mà chẳng thèm hỏi han quan tâm gì đến việc trong nhà.” Lâm An Khang là ba của Lâm Nghị tiếp lời.
Lâm Nghị đứng ở một bên lẳng lặng tự trách mình đen đủi, sau đó từ trong đám đông chen chân đến chỗ ba mình, kèm theo đó là gương mặt tươi cười nịnh nọt.
“Chẳng phải tuổi trẻ đều vậy sao?” Người vừa lên tiếng là Tôn Hi Hoa, người phụ nữ đứng bên cạnh Kiều Vỹ Ngạn.
Mọi người xung quanh đều nhìn Tôn Mặc Văn, họ đã sớm nghe nói con trai thứ hai của Kiều Vỹ Ngạn đang điều hành công ty ở nước ngoài và hiếm khi có cơ hội gặp mặt.
“Thằng bé Mặc Văn kinh doanh rất giỏi, vừa nghe Hi Hoa nói công ty đang phát triển rất tốt.” Ông cụ Kiều nói.
Không biết ai lên tiếng cảm thán: “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, thế hệ sau ai ai cũng tài giỏi, đám già bọn mình sớm muộn gì cũng về hưu, nhường thiên hạ lại cho lớp trẻ thôi.”
Thấy Kiều Triết chẳng mấy hứng thú, Kiều Vỹ Ngạn nói: “Để lũ trẻ ra ngoài dùng tiệc BBQ đi, chúng ta ở bên này tán gẫu với nhau, nếu không mấy đứa sẽ cảm thấy nhàm chán chết mất.”
Kiều Triết dẫn theo một nhóm thanh niên trẻ tuổi ra hoa viên bên ngoài đại sảnh lớn, bãi cỏ rộng rãi đã được bày biện đủ loại đồ nướng sẵn sàng phục vụ.
Khi Lâm Nghị vừa ra, Kiều Triết đã giao cho anh ấy nhiệm vụ đi đón Hạ Diệp.
Một thanh niên mặc bộ vest xanh đậm, vừa giúp đỡ Kiều Triết vừa phàn nàn: “Anh, từ lúc anh đi làm tới giờ chẳng thấy anh đến tìm bọn em chơi.”
Chàng trai trẻ tên là Hà Tụng, là bạn từ nhỏ với Kiều Triết, gia đình anh ta là quân nhân, ông nội của anh ta cũng là chiến hữu với ông cụ Kiều khi còn thanh niên.
Kiều Triết đưa cho anh ta một xiên thịt nướng: “Đến thiên đường nơi hạ giới để tìm cậu à?”
Thiên đường nơi hạ giới, câu lạc bộ hộp đêm hàng đầu thành phố Triều Châu, nơi nổi tiếng với mỹ nữ bồi bàn, bán rượu ở đó đều tốt nghiệp thạc sĩ, giá cả cao ngất trời, rất ít người có đủ khả năng tiêu tiền tại đó…
Đám con trai xung quanh nghe thấy vậy, trêu chọc: “Hà Tụng, cậu có biết khi anh Kiều lên chức tổ trưởng, thì nơi đầu tiên anh ấy đến kiểm tra ma túy là ở đâu không?”
Hà Tụng đỏ mặt, hai năm trước Hà Tụng cùng một nhóm bạn đang ăn chơi ở Thiên đường nơi hạ giới, không ngờ đêm đó Kiều Triết lại dẫn đội đến kiểm tra bất ngờ, mấy người bạn hít “bột trắng” xung quanh anh ta đều bị bắt giữ, nếu không ngờ mối quan hệ gia đình để dập tắt tin tức, không truyền ra ngoài, thì nó đã lan truyền trong vòng tròn của bọn họ từ lâu, như vậy nhà họ Hà đã hứng chịu một vụ tai tiếng cực lớn.
Kiều Triết ngẩng đầu nhìn lên nhóm con trai mà mình từng chơi cùng, giờ đây đều đã trưởng thành rất nhiều, liền nói với bọn họ: “Đừng làm biếng nữa, lại đây nướng thịt đi.” Sau đó anh bỏ đồ xuống và đi về phía Hạ Diệp đang ở đằng xa.
Mấy cô gái đang ngồi trên ghế đều nhìn về phía nhóm nam giới đang vui vẻ cười đùa, cũng thì thầm to nhỏ cùng nhau.
Khi thấy Kiều Triết rời đi, anh mắt lại di chuyển theo anh.