Ba người trở lại đại sảnh, giữa chừng gặp Lâm Nghị, anh ấy hai mắt sáng ngời khi nhìn thấy Tôn Mặc Văn: “Tôn Mặc Văn, vừa rồi quản gia Phương còn hỏi tôi có thấy cậu hay không, nói mẹ cậu đang tìm cậu đó.”
“Bà ấy ở đâu?” Tôn Mặc Văn hỏi.
“Hình như đã lên lầu cùng với ba cậu để chúc mừng ông cụ rồi.”
Tôn Mặc Văn đưa ly Sâm panh trong tay mình cho Lâm Nghị: “Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, em lên lầu đây.” Nói xong liền bước nhanh ra phía cầu thang.
Kiều Triết dẫn Hạ Diệp ngồi vào một phòng đang mở cửa, tiện tay đặt ly rượu cô đã uống cạn lên bàn cafe.
Lâm Nghị ngồi một bên thở dài: “Kiều Triết, cậu đúng là…Tự nhiên lại đột ngột thế này.”
Hạ Diệp suy nghĩ một chút, đánh giá xem anh ấy có ý tốt hay xấu, rồi hỏi ngược lại: “Sao thế? Anh có ý kiến gì à?”
“Không, không, hôm nay thấy cô ở đây, nếu ngày mai cậu ấy có nói sắp kết hôn tôi cũng tin luôn đó.” Lâm Nghị vội vàng nói.
Ha Diệp lấy một ly rượu khác, còn muốn phản bác, lại thấy Kiều Triết vươn tay cầm ly rượu trong tay cô đưa lên miệng uống một ngụm, rồi nhàn nhạt đáp: “Sao, có vấn đề gì không?”
Hạ Diệp nghe vậy bật cười một tiếng.
Lâm Nghị bất lực lắc đầu than thở: “Đúng là không phải người một nhà thì chẳng thể vào chung một cửa, cậu có thể nói chuyện mà không mang theo sát khí vậy không? Ông đây hôm nay tâm trạng đang rất tốt, nên không thèm chấp hai người.”
“Ba cậu đâu rồi? Không đưa cậu đi giao lưu à?” Kiều Triết nhướng mày nhìn đám người đang không ngừng ra vào đại sảnh, túm năm tụm ba vừa cầm đồ uống vừa nói cười.
“Tôi vừa nói với ông ấy là đến chào hỏi cậu một tiếng, nếu không ông ấy còn lâu mới thả tôi đi.” Lâm Nghị nói.
“Chẳng phải ông cụ Kiều đã lâu lắm không tổ chức tiệc long trọng thế này rồi còn gì? Tại sao năm nay đột nhiên lại muốn làm thế?” Lâm Nghị vừa nói vừa nhìn về phía lối vào của hội trường, nơi đó có một cô gái mặc sườn xám cách tân đang đứng.
Nghe xong, Hạ Diệp nhấp một ngụm Sâm panh cũng chờ đợi câu trả lời của Kiều Triết.
“Đây quả thực không phải do ông nội thu xếp, mà là Kiều Vỹ Ngạn một tay tổ chức, đương nhiên ông ta không thể để mất một cơ hội tốt để diễn kịch như này được, dù sao thì tháng sau cũng là đại hội lần thứ hai mốt mà.” Kiều Triết nói xong, lại như suy tư điều gì đó mà vuốt ve ly rượu trong tay.
Lâm Nghị tiếp lời: “Tôi đã nghe ba tôi nói rồi, gần đây Bộ trưởng Lưu và Kiều Vỹ Ngạn rất thân thiết với nhau, có đến tám mươi phần trăm vở kịch lần này dựng lên là vì cậu.” Nói xong, anh ấy hất cằm chỉ về phía cô gái đang khoác tay người đàn ông trung niên ở cửa, còn không quên gợi ý cho Hạ Diệp.
Hạ Diệp nhìn cô gái đó, bộ sườn xám trông rất đoan trang và uy nghiêm, trên đầu là một chiếc băng đô khảm ngọc trai, cổ tay còn đeo chiếc vòng ngọc, trông giống như một cô tiểu thư đài các con nhà giàu có.
Hạ Diệp đã đoán được phân nửa, mặc dù biết ý của Lâm Nghị, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt ngạc nhiên liếc nhìn Kiều Triết và Lâm Nghị.
Kiều Triết đá Lâm Nghị một cái, rồi giải thích với cô: “Đừng nghe cậu ấy nói nhảm.” Nói xong còn không quên cảnh cáo Lâm Nghị: “Hôm nay ba cậu đưa cậu tới đây, còn không phải là vì việc xem mắt của cậu hay sao?”
Lâm Nghị bị chọc vào chỗ đau, lập tức nói trong uất hận: “Tôi sẽ không trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến chính trị của bọn họ.”
Hạ Diệp bật cười: “Có đến mức khoa trương vậy không? Thời đại nào rồi, còn cái gì mà vật hy sinh của chính trị?”
“Hãy nhớ rằng, câu nói ‘cửa sau sâu như biển’ luôn luôn đúng.” Lâm Nghị thấp giọng nói.
Thấy ánh mắt cô có ý đùa giỡn, anh ấy lại bổ sung: “Cô không tin có thể hỏi cậu ấy.” Sau đó liền nhìn về phía Kiều Triết.
Kiều Triết gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Ông nội anh có một cuộc hôn nhân chính trị, ông không yêu bà nội anh. Kiều Vỹ Ngạn cũng có thể coi là kết hôn vì mục đích chính trị. Ừm…” Kiều Triết nghĩ cho dù lấy thêm một ví dụ khác, Hạ Diệp cũng không mấy hiểu.
Lâm Nghị tưởng rằng Kiều Triết không thể nói ra, liền vội vàng bổ sung: “Ba tôi cũng vậy, ông nội tôi năm đó vì muốn chống lại phe phái khác, mới dùng cách để ba liên hôn với mẹ tôi nhằm mục đích thể hiện vị thế của mình.”
Nghe xong, Hạ Diệp sốt sắng gật đầu, cô nắm được mấu chốt hỏi: “Vậy gia đình hai anh có cùng một phe không?” Nói xong lại nhìn Kiều Triết và Lâm Nghị.
Kiều Triết nhếch môi, không bày tỏ ý kiến, thầm nghĩ đây quả là một câu hỏi hay.
Lâm Nghị suy nghĩ một chút, liền nghĩ ra câu trả lời vẹn cả đôi đường: “Câu hỏi của cô không đúng lắm, không thể bày tỏ qua điểm theo khía cạnh gia đình, ông nội tôi cũng là bên phía Kiều Vỹ Ngạn, ông cụ Kiều thì không tính, vì đã về hưu rồi, gia đình tôi thì lại ở phe khác, nhưng tôi không muốn theo chân họ thông đồng làm bậy, mà chỉ muốn làm một cảnh sát thật giỏi mà thôi.” Anh ấy nói xong liền thở dài một hơi.
Hạ Diệp tổng hợp thông tin vừa nhận được, gần đây cô đang xem tin tức, hình như tháng sau là cuộc bầu cử tân chủ tịch Quân ủy nhiệm kỳ năm năm, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Cô hỏi: “Nói cách khác, trước cuộc bầu cử vào tháng sau, cả hai bên đều đang lôi kéo mọi người về phía mình?” Sau khi hỏi, cô lại nhìn Kiều Triết để xác minh.
Kiều Triết mỉm cười và gật đầu.
Đột nhiên có người gọi một tiếng “Lão Kiều”, cả ba người nghe thấy đều đồng loạt nhìn về phía cầu thang.
Chỉ thấy Lão Kiều đang mỉm cười vừa vẫy tay vừa đi xuống, theo sau là Kiều Vỹ Ngạn, cùng với một người phụ nữ duyên dáng, nếp nhăn trên khóe mắt đã làm lộ tuổi tác của bà ta, bên cạnh còn có cả Tôn Mặc Văn.
Người phụ nữ trung niên và Tôn Mặc Văn giống nhau đến ba phần, Hạ Diệp đoán đó là mẹ của Tôn Mặc Văn, liền hỏi: “Anh và Tôn Mặc Văn có phải là anh em cùng cha khác mẹ không?”
Lúc trước, khi nói về việc bán cần sa, cô không hề nhắc đến tên Tôn Mặc Văn, chỉ nói đó là do một người bạn giới thiệu, lúc đó cô thực sự nghĩ không cần thiết phải nhắc đến tên của đối phương.
Kiều Triết đưa mắt nhìn lại và trả lời cô: “Phải.”
Mặc dù ông cụ Kiều đã không hoạt động chính trị trong nhiều năm, nhưng ông cũng là một trong những anh hùng xây dựng đất nước trong những bước đầu thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, không ít người có mặt ở đây đã nhận được sự giúp đỡ của ông cụ Kiều khi còn trẻ, trong lòng ít nhiều vẫn còn cảm kích, vì vậy cũng có vài phần kính nể với người nhà họ Kiều.
Lâm Nghị đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi tới, lại thấy ba đang vẫy tay với mình, liền lập tức bày ra nét mặt nghiêm nghị.
“Tôi qua đó trước nhé.” Nói xong liền đi về phía trung tâm đại sảnh.