Nhưng lại chỉ nhìn thấy một cô gái dáng người cao ráo, mặc trên người chiếc váy màu vàng ánh kim, chiếc cổ thon thả trắng nõn mềm mại ẩn hiện dưới ánh đèn ấm áp, vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể đánh giá rằng khí chất của cô thật tuyệt vời, còn khuôn mặt ra sao thì không rõ.
Kiều Triết chưa kịp lên tiếng, Lâm Nghị đã nói: “Tôi đói rồi, qua bên kia ăn thịt nướng trước đây.” Nói xong liền lập tức bỏ chạy.
Kiều Triết tiến lại gần Hạ Diệp, hỏi: “Em có muốn qua bên đó chào hỏi mọi người một tiếng không, mấy người họ đều là bạn của anh.”
“Đến thì cũng đã đến rồi, đi thôi.” Hạ Diệp nói.
Hạ Diệp đi bên cạnh Kiều Triết, với đôi giày cao gót dưới chân, nên cô chỉ thấp hơn anh vừa vặn năm phân, từ xa nhìn lại sẽ thấy thoáng ẩn thoáng hiện một bộ vest thẳng tắp trang nghiêm, đi bên cạnh là bóng dáng thướt tha yêu kiều.
Lâm Nghị chạy tới bên này, liền nhỏ giọng buôn chuyện với mấy anh em: “Tôi nói cho các cậu hay, đã nhìn thấy chưa, chính là người kia, bạn gái của Kiều Triết, đã gặp mặt ông cụ Kiều rồi!”
Nghe vậy, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía hai người đang đi tới, Hà Tụng lộ ra vẻ mặt không tin, trêu chọc: “Thật hay giả thế? Cái đồ Lâm “hay chém gió”?”
Các chàng trai xung quanh cũng hùa theo.
Lâm Nghị vội vàng trừng mắt nhìn anh ta: “Lát nữa đến là biết thật hay giả ngay thôi, Lâm “hay chém gió” tôi lừa không nổi cậu, vậy cũng phải xem xem tôi đã “chém gió” qua được bao nhiêu người rồi!” Anh ấy vừa nói vừa nhìn về phía người đàn ông mặc quân phục đang nướng thịt, về cấp bậc thì đối phương cao hơn bọn họ, cũng từng huấn luyện viên của bọn họ, tên Ân Hàn.
Nghe vậy, Ân Hàn ngẩng đầu liếc xéo Lâm Nghị dọa dẫm: “Cậu lại ngứa mồm rồi phải không?”
Lâm Nghị vội vàng giải thích: “Em đâu có nói đến anh đâu.”
Vài người thân quen xung quanh bắt đầu bật cười, nguyên nhân là do Ân Hàn từng bị Lâm Nghị “buôn chuyện”, khi Ân Hàn là huấn luyện viên của bọn họ, buổi tối anh ta gặp bạn gái của mình tại một khách sạn, nhưng thật không may lại bị Lâm Nghị bắt gặp.
Chỉ bắt gặp thôi đã đành, ai ngờ cái tên Lâm Nghị thích buôn chuyện hôm sau lại bắt đầu to nhỏ xì xào lan truyền khắp kí túc xá, truyền đi truyền lại, khi đến tai An Hàn lại biến thành tình một đêm, sau đó lại thành cái gì mà bị người tình của người tình bắt gian tại chỗ, tình tiết câu chuyện còn ly kỳ hơn cả tiểu thuyết, cuối cùng là đến tai cấp trên và Ân Hàn phải chịu một đợt kiểm tra, suýt chút nữa chuyện bé xé ra to.
Kết quả là không điều tra ra điều gì, camera giám sát đã ghi lại rất rõ ràng, anh ta chỉ gặp mặt một cô gái mà thôi, không hơn không kém. Cũng may thường ngày tính tình Ân Hàn rất tốt, là người phong độ, cũng không phải kiểu người hay chấp vặt, hơn nữa lại chưa có gia đình và hôm đó đúng là đi gặp bạn gái mới hẹn hò của mình. Sau đó, đã điều tra ra ai là người bắt đầu tung tin đồn thất thiệt này và lần ra Lâm Nghị là người khởi xướng, lúc này chân tướng mới được làm sáng tỏ.
Kết quả là Lâm Nghị một mình chịu trận, không ít lần bị Ân Hàn “tra tấn”, khi đó tất cả anh em trọng đội đều mang ơn Lâm Nghị, bởi vì Ân Hàn chỉ ôm hận với một mình anh ấy, còn các anh em khác cũng vì vậy mà thoát nạn khỏi cuộc “thảm sát”.
Trong phòng khách lớn, những người thuộc thế hệ của Kiều Mạo Bối và Kiều Vỹ Ngạn đang ngồi cạnh nhau đúng theo nghi thức, cười cười nói nói, trò chuyện cùng nhau.
Đèn trên lầu hai mờ mịt, trong thư phòng, Tôn Mặc Văn cởi bỏ cà vạt: “Dựa vào cái gì mà bắt con phải liên hôn, con mới hai mươi lăm tuổi thôi đó! Kiều Triết đã hai mươi tám, theo quy định, thì nếu phải liên hôn cũng là anh ấy phải chịu, ba dựa vào cái gì mà bắt con phải đi?”
Tôn Hi Hoa khoanh tay ngồi trên ghế sofa: “Kiều Triết từ chối rồi, ba con nói Kiều Triết chắc chắn sẽ không đồng ý, bảo chúng ta phải nghĩ cách khác.”
“Anh ấy không chịu thì hai người lập tức chuyển sang con à, anh ấy dựa vào cái gì mà không đồng ý?” Tôn Mặc Văn vô cùng tức giận.
“Nghe ba con nói, cậu ấy có bạn gái rồi.”
“Có bạn gái? Có bạn gái rồi thì không kết hôn được nữa chắc? Liên hôn không phải là kết hôn để bày ra cho thiên hạ nhìn thôi hay sao?” Tôn Mặc Văn càng nói càng phát cáu.
Tôn Hi Hoa liếc anh ta một cái: “Bảo cậu ta kết hôn cho thiên hạ nhìn? Con bảo đi, hay là mẹ, hay là để ba con bảo?”
Tôn Mặc Văn ngồi phịch xuống một bên ghế sofa: “Dù sao thì cũng không phải là con, con vẫn còn chưa chơi đủ, liên hôn lại phải làm việc đúng quy củ, nếu kết hôn, sớm muộn gì con cũng hủy hoại thanh danh của ba mẹ thôi.”
“Không muốn cũng phải muốn, mẹ và ba con đã thương lượng xong rồi, nhất định phải tiến hành cuộc hôn nhân này.”
Tôn Mặc Văn lại bực bội gầm lên: “Đừng tưởng con không biết, chẳng phải là hai người đang nghĩ tới vị trí chủ tịch Quận ủy trong đại hội lần thứ 21 này sao? Các người ai cũng vì địa vị của bản thân mình, nên muốn đưa con vào nhà họ Lưu cho bằng được đúng không? Năm đó mẹ lấy ba chẳng phải cũng là vì ông ấy có quyền lực giúp ba của mẹ vượt qua khủng hoảng tài chính của công ty hay sao?”
“Bốp” một tiếng, Tôn Hi Hoa tát vào mặt con trai mình.
Tôn Mặc Văn trơn to hai mắt, che bên má nóng rực: “Chỉ vì chuyện này mà mẹ đánh con?”
“Con nghĩ rằng không có quyền lực của nhà họ Kiều thì con có thể làm vương làm tướng bên ngoài vậy hay không? Ngày nào cũng chỉ biết chơi bời gái gú, con đã bao giờ quan tâm một chút tới việc nhà hay chưa? Mẹ nói cho con biết, nếu không có sự ủng hộ của Bộ trưởng Lưu thì ba con sẽ chẳng thể lên được vị trí Chủ tịch Quận ủy, mà nếu không thể lên được vị trí Chủ tịch Quận ủy thì con cứ ngồi đó mà chờ ăn cơm tù đi, đến lúc đó thì con chẳng đáng giá nổi một đồng đâu!”
Thấy con trai mình đang sững người và hoàn toàn không hiểu ý của bà, Tôn Hi Hoa lại bắt đầu nói: “Ba con đang gặp phải nguy cơ chính trị, Viện kiểm sát tối cao đã mở cuộc điều tra, bao nhiêu năm nay công việc kinh doanh trong gia đình đều gặp thuận lợi, ba con cũng ngày một thăng quan tiến chức, ngay cả đạo lý “bắt tay cùng làm quan” đơn giản này mà con cũng không hiểu hay sao?”
“Hai người đã làm những gì vậy?” Tôn Mặc Văn lẩm bẩm câu hỏi chính mình, có vẻ như đang hoảng sợ.
“Con nghĩ tại sao ba con lại muốn để con điều hành công ty của gia đình thay vì tham gia vào chính trị?” Bà ta hỏi.
“Bởi vì ông ấy muốn để Kiều Triết tham gia vào chính trị.” Tôn Mặc Văn đoán.