Vầng trăng tròn sáng tỏ treo lơ lửng trên bầu trời, lúc này mặt trời đã lặn, chỉ còn lại ánh trăng trong veo chiếu xuống mặt đất.
Hạ Diệp nhận thấy bóng đen đi tới bên cạnh mình, trong lòng lập tức trở nên cảnh giác, tốc độ bước chân chậm lại.
Trong đầu cô đang suy nghĩ, điện thoại để trong túi xách bên tay trái, tay phải cầm Sâm panh, không còn cách nào khác nữa, đành quay người lại trước xem thế nào vậy.
Hạ Diệp đột ngột quay người khiến người phía say giật mình lùi về sau một bước.
Tôn Mặc Văn cũng đang cầm ly Sâm panh trên tay, bất ngờ vội vàng cố gắng ổn định thứ chất lỏng trong ly.
Hạ Diệp thoạt nhìn cũng sửng sốt, sau khi thấy gương mặt quen thuộc của đối phương liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, là do bản thân cô căng thẳng quá mức rồi, nói thế nào thì đây cũng là đại tiệc của một nhân vật có danh tiếng, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện được chứ.
Tôn Mặc Văn mặc trên người bộ vest màu xanh đậm, kiểu tóc được cố định gọn gàng bằng keo xịt tóc.
Anh ta lên tiếng trước: “Tôi còn định dọa cô kìa, cuối cùng lại suýt chút nữa bị cô dọa chết rồi, sao cô lại ở đây?”
Tôn Mặc Văn nhìn khuôn mặt có chút ửng hồng của cô, dưới ánh trăng càng trở nên trắng nõn.
Sau cú sốc vừa rồi, Hạ Diệp tức giận nói: “Tại sao tôi lại không thể ở đây?”
“Haizz đúng thật là, chẳng phải tôi chưa có dọa cô hay sao, đây là nhà tôi, cô là khách tôi là chủ, nói chuyện không thể khách sáo một chút hay sao?”
“Vậy hôm nay cũng là ngày thượng thọ của ngài hay sao ạ?” Hạ Diệp khó hiểu nhíu mày, cũng không vội dò hỏi.
“Này… Hôm nay là ngày đại thọ của ông nội tôi, tôi đã đặc biệt bay về tận nơi để chúc mừng ông cụ đó.” Anh ta nói xong lại hỏi: “Cô còn chưa trả lời tôi đâu, sao cô lại ở đây, tôi chưa từng nghe cô nói trong nhà có người làm quan chức mà?”
Hạ Diệp nhấp một ngụm Sâm panh, đầu lông màu khẽ động: “Theo tôi được biết thì người làm thượng thọ hôm nay họ Kiều? Chẳng phải anh họ Tôn sao?”
“Này, sao cô lại cố chấp thế, việc này chẳng phải quá dễ hiểu hay sao, bố tôi họ Kiều, tôi theo họ của mẹ.” Tôn Mặc Văn lại nhẹ nhàng thoải mái nói.
“Tại sao?” Hạ Diệp chỉ đơn giản là tò mò, theo logic mà nói, những gia đình kiểu này phải nên quan tâm tới họ của mình mới phải.
Tôn Mặc Văn nắm lấy cánh tay Hạ Diệp đi về phía sau ,nói: “Đừng đứng ở đây, hai người đứng trong góc tối om này thực sự rất đáng nghi, ngộ nhỡ lát nữa bảo vệ của ông nội đi qua trông thấy, lúc đó có mười cái miệng cũng chẳng thể giải thích rõ.”
Bước ra khỏi lối đường mòn nhỏ, Hạ Diệp lùi lại một bước chờ anh ta trả lời.
Tôn Mặc Văn dùng giọng Bắc Kinh, đắc ý nói: “Chẳng phải đã nói với cô rồi sao, nhà tôi ở Triều Châu có công ty có tài sản, cũng là nhà mẹ tôi, trước đây cô luôn cảm thấy tôi là phú nhị đại, thực ra mẹ tôi mới chính là phú nhị đại, gia đình ông ngoại chỉ có duy nhất một người con gái là mẹ tôi, vậy đương nhiên tôi phải theo họ mẹ rồi, nếu không làm sao có thể thừa hưởng cơ nghiệp này chứ?”
“Ý của anh là, nhà họ Kiều không nhiều tiền bằng nhà mẹ anh?”
“Nhìn cô kìa, trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, đồ cổ hủ!” Tôn Mặc Văn cố tình kết thúc câu chuyện.
“Anh ăn nói kiểu gì thế?”
“Cái này cô không hiểu được đâu, toàn bộ giới chính trị ở thành phố Triều Châu thuộc về nhà họ Kiều, cô cảm thấy nhà họ Kiều có thể thiếu tiền được không? Nhà họ Kiều đại diện cho quyền lực, chẳng có món tiền nào có thể mua được vị thế và sức mạnh của nhà họ Kiều.” Tôn Mặc Văn tỏ ra tôn trọng.
Hạ Diệp vẫn còn thắc mắc: “Nếu đã như vậy, tại sao anh không phát triển theo con đường chính trị?”
Anh ta ghé sát tai Hạ Diệp, thần bí đáp: “Quyền lực có cao đến đâu thì cũng không thể tách rời tiền bạc, nếu đã có tiền còn sợ không mua nổi quyền lực hay sao?”
Hạ Diệp nghe vậy, đôi lông mày mảnh mai nhíu chặt, vậy rốt cuộc anh ta là con của ai, trước giờ chưa từng nghe anh ta nhắc đến việc mình có anh trai, chứ đừng nói đến gia thế của mẹ anh ta.
Đối phương bắt đầu thay đổi chủ đề, hỏi Hạ Diệp: “Được rồi, bây giờ có thể nói với tôi lý do tại sao cô lại ở đây rồi chứ?”
Dạ Diệp ngẩng đầu nhìn người đang đi tới phía sau Tôn Mặc Văn: “Đến rồi.” Ánh mắt cô hướng về phía đó.
Tôn Mặc Văn không hiểu, nên vừa nhìn theo vừa hỏi: “Cái gì đến rồi?” Sau đó liền nhìn thấy Kiều Triết đang đi tới.
Kiều Triết đi đến bên cạnh Hạ Diệp, lên tiếng hỏi cô trước: “Sao lại chạy ra tận đây? Có lạnh không?”
Tôn Mặc Văn ngạc nhiên nhìn Hạ Diệp và Kiều Triết, cuối cùng bật ra một câu: “Anh, anh…”
Rõ ràng là anh ta chưa kịp sắp xếp câu từ, nên dừng lại một chút mới tiếp tục: “Anh, anh là cảnh sát chống ma túy, cô ấy…” Nói xong lại phát hiện mình lỡ lời, liền lập tức im bặt.
Hạ Diệp cười khanh khách nhìn anh ta: “Sao thế? Sao không nói tiếp?”
“Không phải…Ý tôi là, muốn hỏi xem hai người quen nhau thế nào?” Tôn Mặc Văn lắp bắp.
Lúc này, đến lượt Kiều Triết khó hiểu, anh nhìn Hạ Diệp nghi ngờ hỏi: “Sao hai người lại quen nhau?”
Nắm bắt được cơ hội, Tôn Mặc Văn nói: “Hạ Diệp là bạn học cùng đại học với em, còn cùng khoa nữa.”
Hạ Diệp gật đầu, tỏ ý là như vậy, sau đó nhét ly rượu đã cạn vào tay Kiều Triết, vuốt ve làn da trên cánh tay của anh, gió buổi tối quả nhiên mát hơn một chút.
Kiều Triết nhướng mày ôm lấy vai cô: “Đi vào đại sảnh thôi, lát nữa ông nội sẽ xuống.”
Mặc dù Tôn Mặc Văn vẫn đang ôm một bụng nghi ngờ, nhưng không dám đặt câu hỏi vào lúc này, không ngờ Kiều Triết lại chọn ngày hôm nay để đưa bạn gái về nhà, dưới ánh nhìn của bao nhiêu người, không biết anh chơi đùa hay thật lòng, không còn muốn phát triển sự nghiệp nữa hay sao?
Anh ta hiểu rất rõ lai lịch của Hạ Diệp, cô chỉ là một người bình thường không thể tầm thường hơn, tuy có chút nhan sắc và không dễ nắm bắt như những người phụ nữ khác, không phải là anh ta không có ấn tượng tốt với cô, nhưng cô gái này quả thực cứng đầu, chỉ nhìn tiền không nhìn người, còn có chút không biết thế nào là xấu hổ nữa.
Kết hôn với một người phụ nữ bình thường, không thể giúp anh thăng quan tiến chức, mặc dù trong lòng Tôn Mặc Văn đang rất nhiều khúc mắc, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.