Trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn Hi Hòa đã kịp mở miệng ngăn chặn mọi chuyện: "Dương Y, là người của mình!"
Dương Y nghe Hi Hòa nói thế thu lực lại, tiếng vỡ vụn nhờ vậy cũng dừng lại, hắn không kiêng dè bước lại gần hai người bọn họ.
"Hi Hòa...Y Ân, hai người quay lại rồi!" Dẹp bỏ đi sát khí khi nãy, Dương Y quay lại là một cậu thiếu niên đúng tuổi, không che giấu sự vui mừng khi thấy anh em của mình.
'Không quay lại không lẽ đợi cậu một mình hả giận hay sao?" Hi Hòa đã lâu không lộ bản tính thích trêu người của anh.
"Đương nhiên không, có chừa phần anh." Quay sang Y Ân đang đứng bên cạnh: "Có của cậu nữa!"
Nói xong không đợi hai người phản ứng đã dẫn đường cho bọn họ bước vào sâu bên trong, có thể nói đám người Dương Y quyết định hủy đi nơi này, chỗ nào bên trong cũng bị đánh đến biến dạng. Tay chân còn sót lại của Tiêu Viễn Trì bị dồn đến một căn phòng phía trước là hai người trẻ tuổi, nhìn thấy Hi Hòa và Y Ân cũng "tay bắt mặt mừng", thì ra bọn họ quyết định tấn công ngay tại thời điểm này là có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là do Tiêu Viễn Trì cùng đồng bọn đã bị tóm gọn, nguyên nhân còn lại chính là bọn họ nghe được thông tin Hi Hòa cùng Y Ân là người đứng phía sau, cho dù thật ra là cũng không phải cho lắm. Hi Hòa có thể coi là "nhị đại ca" sau Lý Mặc, đại ca đã ra tay "lính lác" như bọn họ sau có thể ngồi yên, cớ sự hôm nay vì thế mà ra!
Bên trong căn cứ có hơn ba mươi người bên phe chống đối, nhìn sơ qua Tiêu An Nhược không khỏi nghiến răng căm giận thêm vào đó có chút xấu hổ, vì hơn phân nửa trong số đó là trẻ em, bao nhiêu gia đình đã mất con, bao nhiêu đứa trẻ đã phải rời xa gia đình, tất cả những điều đó đều do người sinh thành cậu gây ra. Giờ đây bọn họ có thể vui mừng chào đón cậu nhưng sau khi biết được thân phận cậu sợ rằng mọi chuyện sẽ lại về quỹ đạo của nó giống như trong những bộ phim truyền hình dài tập khác.
"Bọn họ cần tìm chứng cứ mọi người có giữ lại được chút gì không?"
"Bọn họ là cảnh sát, anh không phải không biết Vương Văn Thức đã như thế nào ngồi ở ghế chỉ huy Sở cảnh sát suốt bao nhiêu năm. Bọn em thiếu điều đã đổi mạng của mình mới giữ được chút giấy tờ đó, làm sao có thể tin được bọn họ chứ?" Tiêu Mẫn – cậu thanh niên vóc người nhỏ nhắn đứng sau Dương Y lên tiếng, cậu còn quá nhỏ nên trận oanh tạt này cậu không có phần, nhưng chính mắt cậu đã thấy anh của mình chiến đấu ra sao? Nên từ đầu cậu chưa bao giờ cho bọn họ ánh nhìn thiện cảm dù chỉ một giây.
Hi Hòa cũng không biết phải nói ra lý do gì để cho bọn họ tin tưởng vào đám người Tằng Vũ, anh thừa biết cảm xúc của nhóc đó, vì ban đầu chính bản thân anh cũng không muốn tiếp cận với đám cảnh sát chút nào.
Tằng Vũ nghe thấy những lời nhóc đó nói không khỏi có phần tán dương, nhìn sơ qua có lẽ chưa đến mười lăm tuổi nhưng trực giác rất nhạy, tất cả những người ở đây khi thấy Hi Hòa cùng Y Ân đi với bọn họ đã phần nào bỏ xuống sự cảnh giác nhưng nhóc ấy từ đầu chưa bao giờ lơ là cảnh giác. Đừng hỏi tại sao Tằng Vũ biết, nếu có người cứ nhìn chằm chằm vào bản thân mà không có cảm giác gì thì chỉ có người chết huống chi anh lại là cảnh sát.
Nực cười theo một hướng nào đó, cảnh sát luôn là những người được tin tưởng nhất, người bên ngoài thậm chí có thể giao cả tính mạng của bọn họ cho anh. Vậy mà hiện tại anh phải tìm cách chứng minh để được một cậu nhóc tin tưởng, "Có thể cho phép anh cười ở đây được không?"
"Nhóc có muốn cái này không?" Tằng Vũ từ phía sau bước lên trên, trong tay anh cầm theo một tấm thẻ mà người nhìn vào không tránh khỏi đen mặt. "Đây là một thứ rất quan trọng với anh, nhóc đưa thứ quan trọng của nhóc cho anh, anh cũng đưa thứ quan trọng của anh cho nhóc vậy là huề rồi phải không? Nhóc nói các anh của nhóc đã muốn đổi mạng để giữ những thứ đó, anh cũng đã phải đổi mạng mới có được cái này đấy!"
Cậu nhóc cầm tấm thẻ trên tay nghe qua có phần bị thuyết phục, một đổi một, hợp lý!
Tằng Vũ nhận được những chứng cứ quan trọng hầu như là quyết định nhất trong sự việc lần này, không ai biết được tấm thẻ mà anh đưa cho cậu nhóc là gì ngoại trừ nó. Nếu biết người sẽ phẫn nộ xung thiên ngoài sự liệu lại là Tiêu Phong, vì đó là bức anh chụp lại lần đầu tiên Tiêu Phong hôn Tằng Vũ sau khi anh được đẩy ra từ phòng phẫu thuật sau khi dính ba viên đạn.
Đám người Dương Y:...???
Đúng như Y Ân nói, ngọn lửa không duy trì được lâu, Lý Đống cùng đội cứu hỏa nhanh chóng tiến vào, nhưng thay vì đưa chứng cứ cho ông, Tằng Vũ chỉ để ông đem đám người Dương Y nhốt lại, đưa về Sở cảnh sát, đội của Tằng Vũ chỉ phụ trách lật tung nơi này lên. Triệu Kỳ Nhiễm hiểu được điều Tằng Vũ đang làm, giờ phút này đúng là thật sự không thể tin ai.
"Chúng ta phải lập tức ra bến cảng!" Dương Y như chợt nhớ ra điều gì, hấp tấp chạy tới phía Hi Hòa.
"Tại sao? Có chuyện gì bên đó sao?"
"Một chiếc xe buổi sáng trước khi ngọn lửa bùng lên đã đưa những người thí nghiệm thành công rời khỏi đây, họ đã giao dịch thành công với Elu (một tổ chức khác), nếu không ngăn lại...chúng ta sẽ mất họ!"
"Cho người ra bến cảng ngay!" Tằng Vũ là người hành động nhanh nhất, đám Dương Y đã cung cấp cho anh chứng cứ giúp người của anh không tốn chút sức lấy được lợi thế, bây giờ đương nhiên chính là lúc anh đáp lễ. "Tôi sẽ đem anh em của cậu quay lại!" Nói rồi anh dặn dò Tiêu Phong rồi rời khỏi đó.
"Chứng cứ anh ta đã lấy được rồi, tại sao còn muốn giúp chúng ta?" Một người bên phe Dương Y theo phản xạ chợt lên tiếng.
"Vì anh ấy là cảnh sát!"