Tiêu Phong không vui không buồn nói ra một câu khiến người khác suy ngẫm.
Hơn ai hết, Tiêu Phong biết tuy ngoài mặt lạnh nóng không hiện nhưng Tằng Vũ rất yêu quý công việc này, có thể là tôn trọng nó nữa. Anh có thể thay một người dân chịu ba phát đạn, anh có thể vì một đứa bé rơi từ tầng sáu một tòa nhà xuống, thậm chí vì một tên tội phạm giết người nhảy xuống dòng sông chảy siết. Vì anh là cảnh sát, anh biết mạng sống quý giá như thế nào, anh biết bản thân phải làm gì và cho đến tận bây giờ có thể nói...anh đã làm rất tốt!
Dương Y cùng "đồng bọn" nhìn theo đám người cảnh sát dẫn những người kia rời khỏi, anh quay sang nhìn Triệu Kỳ Nhiễm. Xét về hoàn cảnh có lẽ hiện tại anh là người nắm quyền ở đây, nên lẽ đương nhiên mọi chuyện sẽ được anh làm chủ.
"Tôi có một yêu cầu!"
Biết Dương Y là đối với mình mở lời, Triệu Kỳ Nhiễm cũng bỏ xuống sự nghiêm túc thường trực quay sang hắn: "Có yêu cầu gì? Chỉ cần không trái với pháp luật tôi sẽ cố gắng đáp ứng cho mọi người."
"Các anh đã có được chứng cứ, nhân chứng cũng không thiếu, tôi tin chỉ cần lật tung nơi này lên thứ các anh nhận được có lẽ cũng đủ để kết thúc mọi chuyện...Nhưng tôi muốn sự tồn tại của chúng tôi phải là bí mật, và nó là bí mật không bao giờ được đưa ra ánh sáng."
"Tại sao các cậu lại muốn như vậy? Các người không muốn quay trở lại với gia đình hay sao?" Tiêu An Nhược đương nhiên hiểu một phần nào đối với yêu cầu của bọn họ, nhưng cậu vẫn không kìm được bản thân nói ra suy nghĩ trong lòng.
Dương Y sau khi nghe những lời của Tiêu An Nhược, có thể thấy trên nét mặt non nớt không che giấu được của thiếu niên có chút gì đó chạnh lòng, nhìn lại những người phía sau mình, giọng nói trầm trầm của thiếu niên đều đều vang lên: "Cậu nhìn thử đi, ở đây có hơn ba mươi người, chiếc xe ở bến cảng có hai mươi lăm, con số đã chạm mốc năm mươi lăm, là năm mươi lăm mười mất tích!? Anh là cảnh sát, bản thân anh biết rõ tôi đang nói về chuyện gì phải không?"
Triệu Kỳ Nhiễm đương nhiên biết Dương Y đang muốn nói đến chuyện gì, nếu tính luôn cả hồ sơ mất tích chưa được xử lý cũng chưa đến hai mươi người, cho nên nói đây là một thành phố rất yên bình thật ra là có cái lý của nó, đó cũng là một trong những lý do khi vụ án này chỉ vừa được "khởi xướng" lần lượt từng người ở Sở cảnh sát thành phố lại thân chinh tới đây.
Cứ cho khoảng hai mươi người đó đều là những người ở đây, vậy hơn ba mươi người còn lại thì sao, rồi còn những người đã không còn cơ hội đứng ở đây thì lại làm sao? Tại sao không ai báo án về sự tồn tại của bọn họ hay ít nhất chỉ đánh tiếng một chút, đó cũng là một trong những lý do vì sao Tiêu Viễn Trì có thể an ổn ở đây để làm những chuyện này ngần ấy năm. Kể cả những người thân cũng không tìm bọn họ cảnh sát bọn anh làm sao biết sự tồn tại của họ đã bị..."đứt đoạn".
"Tôi có thể lấy thẻ ngành của mình ra bảo đảm, Triệu Kỳ Nhiễm cùng những người ở đây chưa từng gặp các cậu!"
Không cần Triệu Kỳ Nhiễm phải giải thích, những người còn lại là không phải là đồng nghiệp, không là cấp dưới mà chính là anh em cùng vào sinh ra tử của anh. Chỉ cần là Triệu Kỳ Nhiễm đồng ý, chính là bọn họ đồng ý. Còn Hi Hòa cùng Y Ân lại rất ngạc nhiên khi anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, chính vì chuyện này mà về sau Hi Hòa đã không còn "sắc mặt" khi gặp Triệu Kỳ Nhiễm, những người trong cục cảnh sát cũng dửng dưng bớt được một anti.
"Cảm ơn anh!"
"Vậy...các cậu, sau này sẽ thế nào?"
"Chúng tôi sẽ đi cùng nhau!" Hi Hòa nãy giờ im hơi lặng tiếng chợt mở miệng, bọn họ sẽ bỏ lại hết tất cả mọi chuyện nơi đống đổ nát này, rời thật xa khỏi đây, đến một nơi không ai biết bản thân, cùng ăn cùng ngủ cùng chơi...và cùng trải qua một ngày rồi một ngày nữa.
Dương Y nhìn sang Hi Hòa mỉm cười, chỉ cần là cùng nhau cho dù là đi đâu cho dù là cực khổ bao nhiêu, chỉ cần có mọi người bên cạnh bọn họ vẫn là một gia đình mạnh mẽ nhất. Những ngày tháng tại nơi này không tránh khỏi có chút phải cảm tạ đám người kia đã cho bọn họ thứ mà hàng tá người ngoài kia không có, đó chính là sự dũng cảm.
"Sau khi cứu những người ở bến cảng về, bọn tôi sẽ rời đi, tôi sẽ liên lạc với An Nhược. Nếu ai đó thì tôi không chắc nhưng...chỉ cần là các người, tôi sẽ tiếp!" Hi Hòa sau khi nói xong cùng những người khác rời đi.
Y Ân đứng lại một chút với Tiêu An Nhược, cả hai người bọn họ thì có nhiều chuyện để nói hơn nhiều.
"Có lẽ đến một lúc nào đó, cậu sẽ hiểu vì sao bản thân lại có năng lực đó. Không biết đó có phải là đáp án hay không, nhưng có lẽ tôi đã biết một phần nào là ý nghĩa của nó. Hãy đến thăm chúng tôi nhé!"
"Nhất định! Chỉ mong lúc đó cậu vẫn nhớ đến một Tiêu An Nhược."
"Gửi lời chào đến Lâm Nhữ giùm tôi!" Nói xong Y Ân bước đến bên Hi Hòa, bọn họ không ai nói lời nào đồng loại cúi đầu nói cảm ơn rồi quay lưng bước đi, bỏ lại mọi chuyện sau lưng. Giờ đây họ chỉ cần sống cho gia đình lớn của mình, không vì bất kỳ điều gì khác, cho dù bên ngoài có bao nhiêu kẻ thù, băng nhóm, tổ chức, đó cũng không còn là phận sự của họ nữa.
Nhìn theo bóng lưng Y Ân, Tiêu An Nhược như hiểu ra gì đó, nhìn sang Lâm Nhữ vẫn đứng bên cạnh từ đầu, mỉm cười nhẹ nhõm.