"Ông ấy không ở tỉnh A sao? Hay ông ấy đã mất tích, tôi có thể nhờ Kỳ Nhiễm đăng tin tìm người giùm cậu, tin chắc sẽ nhanh chóng tìm thấy." Lúc trước có lẽ cậu không biết phải làm sao đối với những chuyện này nhưng bây giờ thì khác cậu đã có được một hậu phương rất vững chắc, nơi cậu tin rằng bản thân sẽ không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
"Tôi cũng không biết ông ấy đang ở đâu, hơn hai tháng trước sau khi tạm biệt tôi để đi làm, ông ấy đã không quay lại thêm lần nào nữa."
Tiêu An Nhược nghe Lâm Nhữ nói thế, tiện thể quay sang nói với Triệu Kỳ Nhiễm: "Cha của Lâm Nhữ đã mất tích hai tháng trước, sau vụ án này anh có thể giúp cậu ấy tìm cha không?"
Triệu Kỳ Nhiễm nghe cậu nói thế thì thấy rất buồn cười, tay nhẹ vuốt nhúm tóc dựng ngược trên đầu cậu: "Không phải là "có thể" mà là "phải làm", anh là cảnh sát mà em quên rồi sao? Những chuyện này là công việc của anh."
"Mà...cha cậu tên gì ấy nhỉ?" Nhận được sự đồng ý đầy "sủng nịnh" của Triệu Kỳ Nhiễm cậu không khỏi có phần an tâm thái quá, từ giờ sẽ có người vì cậu gánh vác trách nhiệm, thứ mà từ trước tới nay chỉ có mình cậu làm.
"Là Triệu Lâm!"
Nhận được thông tin Tiêu An Nhược lại một lần nữa quay sang Triệu Kỳ Nhiễm đóng vai phiên dịch viên, nhưng ngược lại lần trước, Triệu Kỳ Nhiễm khi nghe đến cái tên này lại hết sức kinh ngạc không truyền ngang Tiêu An Nhược mà trực tiếp hướng không khí bên cạnh lên tiếng.
"Cha cậu làm nghề gì?"
Đảo ánh mắt qua phía Lâm Nhữ, Tiêu An Nhược nhận được thông tin: "Là một người lái xe nhưng cậu ấy không biết nơi ông ấy làm việc, cha cậu ấy nói rằng công việc đó chưa ổn định lắm nên không nói rõ về nó, chỉ là lúc nói chuyện hằng ngày thì ông ấy bảo là tài xế thôi!"
"Cậu Lâm Nhữ này, có lẽ cậu nên chuẩn bị tâm lý trước hoặc có lẽ chỉ là tên giống nhau...người tài xế lái chiếc xe chở ba tử từ cùng các đồng chí cảnh sát đến nơi thi hành án bị rơi xuống vực hai tháng trước tên là...Triệu Lâm!"
Sau khi nghe được những điều Tiêu An Nhược truyền sang, Lâm Nhữ không tránh khỏi có chút kinh ngạc nhưng điều đó chỉ có An Nhược và Y Ân thấy được mà thôi.
Khi không thể liên lạc được với Triệu Lâm, hắn đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, nào là ông đã chán cảnh gà trông nuôi con, ông đã gặp được một niềm vui mới nhưng hoặc ít nhất là ông ấy chỉ đi đến một nơi nào đó để làm ăn, dăm bữa nửa tháng sẽ quay lại nhưng cậu không ngờ rằng kết thúc câu chuyện có lẽ là cha hắn đã không còn trên đời này nữa.
Dòng suy nghĩ của Lâm Nhữ còn chưa kết thúc, phía Tiêu gia đã có tình hình mới, người của Tằng Vũ đã đưa người đến. Bọn họ tập hợp lại, Tằng Vũ phân công người mang những thi thể còn lại quay về phòng khám nghiệm, một đội khác bắt đầu phá cửa.
Đúng như lời Tằng Vũ nói, cánh cửa là sản phẩm của con người, nhưng con người đôi khi tự làm cho đồng loại cảm thấy ngạc nhiên...cánh cửa dày hơn so với tính toán của bọn họ. Đội phá cửa đề nghị sẽ dùng bom, không còn cách nào khác mọi người phải lui ra để bọn họ làm việc, tiếng đập cửa khi nãy có lẽ đã đánh động bọn người bên kia, biết đâu chừng nguyên một đội được trang bị tối tân đang chĩa súng về phía người bên anh, nếu dừng vào lúc này chỉ khiến cho đám người kia có thêm nhiều cơ hội trốn thoát mà thôi.
Lâm Nhữ là người canh cửa bên kia, khi cửa vừa được phá hắn sẽ thông báo cho bọn họ biết có bao nhiêu người đang canh chừng bên kia. Kinh nghiệm đầy người, chỉ một kích nổ cánh cửa đã về chầu ông bà, theo lời nhắc của Lâm Nhữ bọn họ thuận lợi bước một chân vào căn cứ của tổ chức.
Nơi bọn họ xuất hiện giống như là một điểm mù, tuy không thấy được chút tình hình nào bên trong nhưng thông qua âm thanh truyền đến một trận đấu kịch liệt đang diễn ra cách bọn họ không xa.
"Các người thật sự muốn giải quyết mọi chuyện theo cách này sao? Nói gì thì tổ chức cũng đã cho mấy người ăn, cho mấy người mặc, gia đình mấy người cũng nhận được không ít lợi...bây giờ các người lại ăn cháo đá bát như thế là có ý gì?" Giọng một người phụ nữ trẻ như âm thanh cá heo đâm thẳng vào màng nhĩ của cả bọn người Tằng Vũ nhưng qua giọng nói có thể nghe ra được sự run rẩy kèm chút sợ hãi, có lẽ là bị ép vào đường cùng xong lên tiếng chỉ trích nhằm xoa dịu đi sự bất lực của bản thân.
"Cho chúng tôi ăn!? Là khi các người thay phiên nhau tống hết thức ăn vào mồm cho đến khi không chứa được và phần còn lại là của chúng tôi, đúng thật là nhiều đấy, vài lát thịt hay nói đến vài là rau thêm một bát cơm. Cho chúng tôi mặc!? Là khi các người ăn ngập họng đến nỗi bung cúc áo thì chiếc áo đó là của chúng tôi, cô có muốn xem tôi đã may bao nhiều đường chỉ cho chiếc giẻ rách trên người hay sao? Hay mấy người người còn muốn nói đến chổ ở, có cần tôi nhắc cho mấy người nhớ bốn bức tường của căn phòng đó màu gì hay không?"
Thanh niên đang nắm giữ tình hình sau khi nghe lời người phụ nữ nói không giấu được sự mỉa mai của bản thân, theo sự phản bác của thanh niên có thể thấy bọn họ sống ở đây cũng không sung sướng gì mấy hèn gì Lý Mặc một hai cho dù có cơ hội cũng không muốn rời khỏi nơi này vì mấy đứa em. Lời cuối cùng vừa tuôn ra khỏi miệng bức tường phía sau người phụ nữ như bị một sức lực cuồng nộ nào đó đập vỡ nát, người phụ nữ thấy cảnh tượng phía sau lưng chỉ thiếu tự dập đầu cho bản thân bất tỉnh.
Đám người Tằng Vũ thông qua câu chuyện nhận ra được hai phe, theo lý thuyết có thể nói thanh niên là bên phe bọn họ, nhưng người đó có nghĩ vậy hay không lại là một chuyện khác.
Người thanh niên phát giác có người tiếp cận thì không khỏi đưa lòng cảnh giác, Hi Hòa cùng Y Ân thấy thế bước từ phía sau ra, khi nãy nghe tiếng Y Ân đã cảm thấy hơi quen quen bây giờ nhìn tận mặt mới biết đúng thật là người quen. Không ngoài dự kiến, thanh niên khi thấy hai người bọn họ thì không khỏi ngạc nhiên, tự động nghĩ đến tình huống bọn họ bị đám người đó bắt đến uy hiếp người của hắn.
Chỉ trong hai giây, những thanh sắt chắn hai bên hành lang nơi bọn họ đang đứng từ từ bị bẻ cong, theo tầm mắt Triệu Kỳ Nhiễm bàn tay người thanh niên đang từ từ nắm lại. Tin chắc nếu dùng sức chút nữa, đám người Tằng Vũ sẽ bị chôn vùi dưới đám sắt vụn này!