Hi Hòa, Y Ân, Hi Triệt thêm cả Lục Minh không biết từ bao giờ đang đứng trước cửa. Lục Minh như thường lệ nháy mắt với Tiêu An Nhược một cái không ngờ bị Triệu Kỳ Nhiễm phóng sát khí im bặt tâm hơi, những người trong phòng thấy vậy không nhịn được bật cười.
Hi Hòa là người bình tĩnh hơn cả lên tiếng: "Bên trong căn cứ bị tấn công, bọn chúng đang định thiêu rụi hết đống tài liệu có liên quan rồi rời khỏi đó..."
"Sau anh biết bọn họ bị tấn công? Hơn nữa nếu muốn hủy tài liệu chỉ cần ném ra ngoài chắc chắn sẽ bị đốt trụi hết, sau lại còn tốn thời gian "sắp xếp" làm gì?" Tằng Vũ không có ý nghi ngờ, anh biết bọn họ đã tập hợp đầy đủ như vậy e rằng đã nắm được chút tình hình hoặc manh mối nào đó, nhưng đối với người cảnh sát cái bọn họ cần lúc nào cũng là bằng chứng xác thực nhất.
"Tôi nhận được tin tức của những người bên phe ta, do bọn họ biết được tin Tiêu Viễn Trì đã bị bắt nên quyết định tấn công và yêu cầu chúng ta cho người đến đó, sau khi thất thủ, đám người kia có ý định thiêu rụi phòng thí nghiệm, một trong số đó có khả năng tạo màn chắn đã bao vây lấy căn nhà, bọn người bên trong hầu như đã nằm trong rọ rồi!"
"Nhưng ngọn lửa phía trước đã ngăn cảnh sát bên ngoài, kể cả lính cứu hỏa cũng không tìm được cách dập lửa, hai bên cứ tiến thoái lưỡng nan như thế thật sự không phải là cách..." Tiêu An Nhược nghe nói phe ta đang làm chủ tình thế bên trong thì vui mừng thấy rõ, nhưng nhanh chóng bị lập luận của chính bản thân đánh gục.
"Nó sẽ không duy trì được lâu đâu, người sử dụng năng lực đó hầu hết tiêu hao rất nhiều sức lực, ngọn lửa đã được bảo lưu lâu như thế rồi, người bên trong có lẽ sắp cạn kiệt rồi, không bao lâu nữa ngọn lửa sẽ không duy trì được nữa." Y Ân là người biết rõ hơn hết những gì tổ chức đang làm hay những thứ nó tạo ra được, cái gì cũng có điểm yếu của nó, Y Ân chỉ thất vọng với việc có lẽ người tạo ra ngọn lửa đó sẽ không tránh khỏi có kết thúc không mấy vui vẻ..
"Vậy chúng ta không chờ nữa, hãy đi vào căn cứ bằng đường này đi, chúng ta sẽ chặn bọn họ trước khi ngọn lửa tắt." Tằng Vũ vừa nói, vừa lấy từ sau lưng ra khẩu súng ngắn, thay cho nó bằng một băng đạn mới, cũng đưa sang cho Triệu Kỳ Nhiễm một băng đạn y hệt.
Triệu Kỳ Nhiễm nhận ra loại băng đạn này, nó cùng loại với băng đạn Tằng Vũ đưa cho bọn họ trong cuộc vây bắt Tiêu Viễn Trì.
"Cái này?" Đều là đạn nhưng Tằng Vũ năm lần bảy lượt muốn đổi, Triệu Kỳ Nhiễm đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ là thắc mắc một chút mà thôi.
"Nó chỉ là một loại đạn giả mà thôi, không có tính sát thương, người bị trúng đạn chỉ bị sức ép mà bất tỉnh. Tôi không muốn ai lợi dụng tay mình để giết người." Trong quá khứ khi Tằng Vũ vẫn còn là một đội trưởng tại một Sở cảnh sát, ở một cuộc vây bắt, đồng chí trong đội đã nổ súng vào những người có ý định tấn công, tuy nhiên sau đó bọn họ mới biết, đó chỉ là một con tốt thế mạng. Trong lúc vô tình cảnh sát đã giúp cho tên đầu xỏ diệt trừ được một mối hậu hoạn.
Cũng từ đó súng có thể lên đạn nhưng đạn của Tằng Vũ không bao giờ có cơ hội được làm chết người, ai đi theo Tằng Vũ đều biết được chuyện đó và bây giờ Triệu Kỳ Nhiễm cũng đã được biết.
Tằng Vũ gọi cho lính của mình yêu cầu họ bắt đầu hành động đồng thời kêu bọn họ đem theo dụng cụ phá cửa có công suất lớn nhất, anh không quan tâm cái gì mà sinh trắc với chả học, với anh chỉ cần là thứ do con người làm ra...đều có điểm yếu mà có điểm yếu thì đương nhiên có thể hủy.
Chỉ như thế, bọn họ từ phân công vị trí từ từ đi vào bên trong căn cứ kia. Lý Mặc đi theo Y Ân cùng Triệu Lâm Nhữ có lợi thế không ai chối cãi là người mở đường, Tằng Vũ theo sau cũng có thể là đi đầu, Triệu Kỳ Nhiễm theo sau, Tiêu An Nhược, Y Ân, Hi Hòa theo thứ tự nối bước. Họ tiến vào một không gian giống như hành lang những căn biệt thự của các vua chúa thời xưa, những bức tranh về những nghiên cứu gia về các hiện tượng siêu nhiên được treo hai bên hành lang giống như một sự thờ phụng.
Đi sâu vào hơn họ đến nên mà Lâm Nhữ đã nói, những hộp trụ được nối liền với hàng tá dây điện cỡ lớn nhưng họ không thể nhìn được vào bên trong, nó được che khuất bởi những tấm thiếc hay nói đúng hơn là những màn sương như tấm thiếc. Tằng Vũ bước tới đưa tay lần mò xung quanh "chiếc hộp", đôi mắt anh chợt lóe lên dùng sức nhấn xuống một tiếng "xùy xùy" phát ra, tất cả bọn họ lùi lại phía sau. Đúng như suy đoán của Tằng Vũ, đó không phải là thiếc gì cả mà là nước có pha hợp chất nên nó có màu sẫm, nước bên trong theo một ống nối chảy ra ngoài "chiếc hộp" ngày một cạn dần.
Tất cả người bên trong căn phòng không ngoại trừ ai đều trợn tròn đôi mắt, sự hoảng sợ trên một số khuôn mặt không chút che giấu. Triệu Kỳ Nhiễm, Hi Hòa, Tằng Vũ không hẹn lại gặp bước đến bên một nửa của mình, ngăn đi tầm mắt của họ. Lục Minh một mình trơ trọi, đôi mắt mở trừng trừng thu hết cảnh tượng trước mặt vào đôi mắt. Bên trong "chiếc hộp" là một thi thể và không xa lạ gì mấy, đó chính là thi thể của Lý Mặc.
Trong tầm mắt của Tiêu An Nhược, Lý Mặc không điều khiển được bản thân vô thức đi lại gần "chiếc hộp". Tiêu An Nhược cùng Y Ân thấy thế đưa tay đẩy hai người đàn ông trước mặt ra, hai người làm mặt không mấy hài lòng, Hi Hòa quay sang: "Đó là Lý Mặc!"
Tằng Vũ và Triệu Kỳ Nhiễm nghe được Hi Hòa nói, dường như cũng hiểu được mọi chuyện không tỏ vẻ mặt đó nữa.
Y Ân thân quen hơn với Lý Mặc, cậu bước đến, Lý Mặc trước mắt Y Ân được bao vây bởi một vầng sáng, chính là ánh sáng là Tiêu An Nhược từng thấy trên người Lâm Di Hòa (vụ án của những tập đầu tiên), điều đó cho thấy tâm nguyện của Lý Mặc đã được hoàn thành.
"Anh phải đi rồi sao?" Y Ân đã trải qua rất nhiều chuyện như thế này, giống như Tiêu An Nhược cậu đã giúp rất nhiều "người" hoàn thành tâm nguyện lúc sinh thời của họ.
"Đến lúc rồi, chuyện anh muốn làm đều hoàn thành rồi, Tiêu Viễn Trì và Vương Văn Thức đã bị bắt, căn cứ đã bị đưa ra ánh sáng, thi thể của anh cũng đã được tìm thấy." Đây có lẽ là con đường cuối cùng mà Lý Mặc đã đi, ngày anh bị đám người Vương Văn Thức giết hại trong đầu anh chỉ tồn tại những suy nghĩ, "Liệu người như anh có được lên thiên đường hay không?", "Anh sẽ được gặp thiên sứ hay thần chết?", chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi.
"Em có thể làm điều gì cho anh?"
"Hãy để anh được ở gần những người thân của anh!"
"Vâng." Sau khi nói xong, cậu quay sang Hi Hòa: "Lý Mặc sắp phải rời đi, anh có muốn chào anh ấy không?"
Hi Hòa nghe thế mới đầu có phần ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra được mọi chuyện, vì anh chỉ có thể nghe được những điều Y Ân nói nên vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, nhưng giờ thì anh đã hiểu rồi. Hi Hòa gật đầu với Y Ân rồi bước về phía "chiếc hộp" vì anh không thể thấy Lý Mặc nên như thế này là tốt nhất.
Hai tay Hi Hòa đặt lên "chiếc hộp", Lý Mặc đứng bên cạnh nở nụ cười của một người cha, anh là người ở bên cạnh Vương Văn Thức lâu nhất, những người bên trong tổ chức phần lớn đều được anh chính mắt nhìn lớn lên, có cả Hi Hòa cùng Y Ân. Có lẽ anh đã bắt đầu nhận ra rằng, bản thân sẽ không có thêm một cơ hội gian lận nào nữa được gặp lại những người này. Anh cũng đồng dạng bước đến, hai tay đặt lên vai Hi Hòa.
"Anh cứ yên tâm mà đi, em sẽ đưa những đứa em của anh ra khỏi nơi đó và cho tụi nhỏ một cuộc sống thật tốt. Anh không cần phải lo cho tụi em nữa đâu..." Sau những lời của Hi Hòa, Lý Mặc biến mắt cùng với nụ cười không tắt trên môi.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiêu An Nhược khẽ quay sang nhìn Lâm Nhữ bên cạnh, cậu biết hắn cũng đã thấy được chuyện vừa xảy ra trước mắt.
"Tâm nguyện của cậu là gì?" Đây có lẽ là lần đầu tiên Tiêu An Nhược nói về chuyện đó với Lâm Nhữ, từ ban đầu cậu chỉ nghĩ đến việc phải tìm ra hung thủ, nhưng lại quên mất Vương Văn Thức đã bị bắt nhưng Lâm Nhữ vẫn còn ở đây, điều đó cho thấy "tìm được hung thủ" không phải là chuyện Lâm Nhữ muốn làm hay theo một hướng nào đó thì đó không phải là chuyện chính mà hắn muốn.
"Tôi muốn tìm được cha tôi!"