Vũ Chí Kiệt nở nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa bối rối: "Con cũng không biết. . . . . . Dù sao thì cậu ấy ăn nói rất khéo. Mặc dù lúc đầu cậu ấy rất ghét con, nhưng sau đó lại đối xử rất tốt với con. . . . . . Cậu ấy còn nấu cơm cho con ăn, gọi điện thoại nhắc con rời giường, nhắc con làm cái này cái nọ. . . . . . Quản con rất nghiêm, có đôi lúc cũng rất hung dữ, nhưng con không có cách nào oán trách được. Dù sao thì cậu ấy cũng vì lo lắng cho con mà thôi, con cũng rất vui vẻ, chắc là con cũng rất hư hỏng. . . . . . Nên hai người mới bị con làm cho tức điên tới mức lười quản con, cứ để mặc con muốn làm gì thì làm. Cậu ấy cũng bị con làm cho tức chết, nhưng cậu ấy vẫn đồng ý quản con."
". . . . . . " Trên khuôn mặt mệt mỏi của cha hắn lộ vẻ áy náy, miệng khép mở mấy lần nhưng lại không biết nói câu nào cảm động với con trai.
Sau khi Trần An Cư rửa tay xong đi ra, thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có vẻ là lạ, nghĩ là bọn họ vừa cãi nhau xong nên vội vàng mở miệng làm hoà: "Ờ. . . . . Đồ ăn cũng gần hết rồi nhỉ? Chí Kiệt, anh hỏi bác trai thử xem có muốn dùng thêm gì hay không đi?"
Hai cha con liếc mắt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời trả lời: "Ừ. . . . . . . Gọi thêm một món em/cháu thích ăn đi."
Trần An Cư chớp chớp mắt mấy cái, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Vũ Chí Kiệt, trên mặt lại nở nụ cười rất tự nhiên: "À. . . . . Vâng ạ."
Sau khi bữa cơm gia đình kết thúc tốt đẹp, Trần An Cư nhạy cảm truy hỏi Vũ Chí Kiệt có phải đang giấu diếm cậu chuyện gì hay không, Vũ Chí Kiệt bị ép hỏi đến mức không có chỗ trốn, đành phải giơ tay xin hàng: "Anh nói thật với ông ấy rồi! Ông ấy không đồng ý cũng chẳng phản đối luôn. Tóm lại là chuyện của anh thì tự anh làm chủ thôi! Này. . . . . . Em đừng có giận mà, anh đã nói thật với em rồi đó!"
". . . . . . ." Khi nghe hắn nói xong Trần An Cư liền bị doạ đến mức mặt trắng bệch trong chốc lát sau đó lại trở lại bình thường, chỉ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói thêm một câu: "Anh không được phép nói chuyện này ở nhà của em! Đến thời điểm thích hợp em sẽ tự mình nói với cha mẹ. . . . . Anh nhớ đấy!
". . . . . Ừm!" Vũ Chí Kiệt nghe xong liền hiểu, đối phương cũng đang chờ tới thời điểm thích hợp để nói với cha mẹ về chuyện của hai đứa. Cảm giác được coi trọng thật tuyệt, cho dù có phải chờ lâu bao nhiêu cũng không có vấn đề gì.
Vũ Chí Kiệt cũng chỉ dừng ở đấy mà thôi, không dám nói chuyện này với mẹ của mình. Hắn không muốn doạ Trần An Cư một lần nữa, vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng của đối phương khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Nếu không phải thật sự để ý tới hắn, lo sợ rằng hạnh phúc trước mắt của hai đứa bị phá huỷ bởi những yếu tố bên ngoài, Trần An Cư sẽ không cẩn thận từng li từng tí như vậy, nhỉ?
Chính hắn cũng cảm thấy cách nghĩ của mình rất khác so với trước đây, cố gắng đứng trên lập trường của đối phương để suy nghĩ, như vậy quả nhiên có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Nhiều chuyện ngày trước thường khiến hắn nổi trận lôi đình giờ lại cảm thấy không đáng nhắc tới, rất nhiều cuộc cãi vã và động chân động tay với người khác đều trở nên vô nghĩa. Có thể là vì hắn không còn cô đơn nữa, trong lòng luôn nghĩ tới một người nào đó, sự tức giận khó hiểu và tâm lý phản nghịch cũng dần lắng xuống.
Phiền muộn và lo lắng lớn nhất của hắn không phải là không đủ tiền tiêu, hay thua uống rượu và đánh nhau với ai đó, mà là sau khi tốt nghiệp cao trung sẽ phải rời xa Trần An Cư.
Bất kể là hắn có cố gắng như thế nào thì ngôi trường danh giá Trần An Cư muốn vào lại quá khó khăn đối với hắn, nếu điểm tổng kết vẫn không đạt thì bọn họ sẽ không thể cùng vào một trường đại học. Lấy thái độ nghiêm túc với việc học của Trần An Cư, rất khó có khả năng cậu ấy sẽ từ bỏ ngôi trường danh giá kia để ở lại bên cạnh hắn.
Hắn đã từng nói chuyện này với Trần An Cư, mỗi lần Trần An Cư đều rất bình tĩnh nói: "Hiện giờ anh chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, còn chưa tới ngày thi mà anh đã lo thất bại rồi, không tự tin vào bản thân mình đến vậy cơ à?"
Thôi xin! Chuyện như thế này thì tự tin hay không có thể giải quyết được à! Hắn đã rất cố gắng rồi, chuyện học hành này cũng cần phải có thiên phú trời cho nữa đó.
Hắn vẫn luôn muốn đối phương hứa rằng: dù có chuyện gì xảy ra cũng không được vứt bỏ hắn, nhưng mỗi lần Trần An Cư đều trả lời: "Lập kế hoạch là một phần thôi, tóm lại phải cố gắng hết sức. Tương lai không ai biết được rằng em đối xử với anh cũng sẽ giống với anh đối xử với em hãy không. Nhưng vì không biết có thể làm được hay không nên chúng ta mới cố gắng làm, đúng chứ?"
Những lời nói mập mờ không rõ này khiến Vũ Chí Kiệt càng lo được lo mất, lời hứa duy nhất mà Trần An Cư nói với hắn chỉ là 'Em chỉ thích một mình anh', nhưng sau lời hứa này thì sự không chắn chắn lại nổi lên nhiều hơn.
"Chí Kiệt, chỉ có thích thôi thì không đủ, chúng ta còn phải học rất nhiều thứ nữa. Nhưng đúng là bởi vì em thích anh nên mới có thể cố gắng cùng anh, từng bước từng bước một biến chữ 'thích' thành chữ 'yêu', tốt nhất là có thể yêu một người cả đời, như vậy rất khó. . . . . Nhưng cũng đã có người làm được. Cha mẹ của em đã làm được rồi, em cũng muốn giống như bọn họ."
"Anh cũng muốn! Anh không muốn phải rời xa em! Nếu không ở cạnh nhau, tình cảm sẽ ngày một tan biến. . . . . . Trước kia cha anh cũng vì đi công tác vài năm nên mới hú hí cùng với cô thư kí kia! An Cư, nếu anh thực sự không thi vào được, em. . . . . Em có thể . . . . ."
"Thật ra. . . . . . Thôi, em cũng chưa nghĩ kỹ nữa, chuyện này cứ đợi đến lúc đó rồi tính. . . . . Chí Kiệt, còn phải ôn thi nữa đó!" Trần An Cư cau mày dời đề tài, cho Vũ Chí Kiệt xem bài tập bổ sung của ngày hôm nay.
Nói tới áp lực và lo lắng thì nhất định ai cũng sẽ có. Đối với Trần An Cư, bọn họ cũng chỉ là những học sinh cao trung đang ở trong mùa tình yêu bọ xít mà thôi, chặng đường phía sau còn quá dài.
Ở thời đại 4.0 này chuyện gì cũng rất dễ dàng xảy ra và cũng dễ dàng trở thành quá khứ. Những kỳ vọng về tình yêu của cậu đã quá mức lỗi thời, nhưng bất kể là tương lai có ra sao thì cậu luôn tin là tất cả những gì mình hiện đang làm đều có ý nghĩa, mai sau cũng sẽ không bao giờ cảm thấy hối hận -----
Cậu và Vũ Chí Kiệt cùng nhau nỗ lực, yêu thương nhau, vun đắp cho tình yêu chân chính đầu tiên của bọn họ. Đây chính là chuyện lãng mạn nhất mà họ có thể làm được ở độ tuổi này.
Thời gian trôi qua từng tháng từng tháng một, hai người vẫn duy trì kiểu nửa ở chung như này qua hết học kỳ này tới học kỳ khác.
Tin đồn trong trường lan đi thực sự lợi hại, gần như là bọn họ đã được biết là một đôi, những lời tán nhảm không kém ác liệt như chuyện gia đình Vũ Chí Kiệt trước đó, nhưng lại không có chứng cứ xác thực cho lời đồn này, cũng không ai dám đứng ra hỏi thẳng mặt hai người họ.
Phản ứng của hai người bọn họ cũng rất bình thường, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận. Sau một thời gian dài đồn đoán, bọn họ vẫn giữ tình trạng dính nhau như hình với bóng.
Thời gian trôi qua, lời đồn này cũng dần trở nên không còn thú vị nữa, bọn họ cũng phải vùi đầu vào học tập không thể để ý tới thị phi được. Những thay đổi của Vũ Chí Kiệt khiến trường học bớt đi rất nhiều rắc rối, cảm kích Trần An Cư còn không kịp, chẳng có lý do nào để can thiệp vào mối quan hệ lén lút của họ cả.
Người nhà Trần An Cư cũng không nghi ngờ gì, ít nhất là chưa từng cố ý hỏi bọn họ cái gì cả.
Cứ cách một tới hai tuần là Vũ Chí Kiệt lại đến nhà ăn cơm, cha mẹ của đối phương đều rất tốt với hắn, rất cảm thông và yêu thích đứa nhỏ có vẻ ngoài xuất sắc nhưng lại bị gia đình 'vứt bỏ' này, em gái nhỏ của Trần An Cư cũng rất thích chàng soái ca này.
Cha mẹ Trần An Cư đều là giáo sư, mẹ cậu còn từng là học sinh của cha cậu.
Cũng có rất nhiều người ngăn cản tình yêu của hai người, chính vì vậy mà cha cậu bị bắt phải chuyển trường. Hai người yêu nhau gần chục năm rồi mới đi tới hôn nhân, sau khi kết hôn đã cũng ở bên nhau rất nhiều năm rồi. Hiện giờ Trần An Cư cũng sắp 18 tuổi rồi mà hai người bọn họ vẫn duy trì tình cảm ngọt ngào mặn nồng như xưa.
Cảm nhận được không khí ấm áp trong nhà Trần An Cư, Vũ Chí Kiệt quả thực hâm mộ muốn chết, rất muốn cuốn gói sang nhà bọn họ ở luôn.
Hết chương 57+58.