Quả thực là Vũ Chí Kiệt cực kỳ hâm mộ, rất muốn cuốn gói đến nhà bọn họ luôn, nhưng Trần An Cư lập tức dập tắt cái ý nghĩ này của hắn: "Nếu anh muốn đến đây ở, cũng không phải là không thể. . . . . . Cha mẹ em hận không thể bồi dưỡng anh thành một ứng cử viên sáng giá cho chức con rể tương lai đấy. . . . . . Còn nữa, anh không được làm chuyện bậy bạ khi ở nhà của em, nếu không em sẽ cảm thấy rất có lỗi! Nếu như bọn họ phát hiện, cha em đã lớn rồi, khắp người đều có bệnh, e là sẽ không chịu nỗi cú sốc này đâu."
"Ha ha, em đang ghen! Em ghen với em gái của em nha!" Vũ Chí Kiệt rất vui vẻ ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.
"Vui lắm à. . . . . . Em đang nói nghiêm túc đấy! Em sợ bọn họ sẽ đối xử không tốt với anh, họ thường xuyên nói anh đáng thương như thế nào, làm sao lại có thể lãng tử quay đầu, lại còn cố gắng học tập nhiều hơn. . . . . Bọn họ đều là người hiền lành, mẹ em nghe chuyện của anh còn bật khóc nữa đó! Ngay cả em gái em cũng giống tính mẹ! Mối tình đầu của con nhóc đó. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Vậy anh không nên đến đây thường xuyên rồi, tránh để em phải ghen đến như vậy! Em nhìn em mà xem. . . . . Môi dẩu hết cả lên rồi, anh được chào đón khiến em khó chịu sao?"
"Không phải mà. . . . . . Em chỉ là. . . . ." Trần An Cư cau mày phủ nhận một chút, lúc sau lại đỏ mặt thừa nhận: "Đúng đấy, em có hơi ghen đấy, người nhà của em đối xử với anh còn tốt hơn với em!"
"Ha ha. . . . . Em cũng biết ghen, anh cảm thấy rất vui nha! An Cư. . . . . ." Khuôn mặt tươi cười của Vũ Chí Kiệt dần cứng lại: "Sau học kỳ cuối cùng này. . . . . . Em cảm thấy anh có thể thi đỗ vào đại học XX không?"
Đã lâu rồi Trần An Cư chưa nghe thấy cái đề tài này nên phản ứng hơi chậm: "Ờ thì. . . . . Cố hết sức là được rồi. Anh đừng quá lo lắng, cố gắng hết mình là được."
"Nếu. . . . . Anh thực sự không đỗ, em có thấy thất vọng về anh không?"
". . . . . Hiện giờ em không thể nói cho anh được." Trần An Cư cười híp mắt ra vẻ thần bí: "Lúc có điểm cũng gần tới sinh nhật của anh, lúc đó em sẽ nói cho anh biết, được không?"
"Ừm. . . . . . Vậy anh chỉ có thể cố gắng hết mình thôi, em đúng là gian xảo quá nha!" Vẻ mặt Vũ Chí Kiệt đau khổ suy sụp hạ thấp vai, hắn đã sớm đoán trước là đối phương sẽ trả lời như vậy mà. Với tính cách lười nhác và ỷ lại và Trần An Cư của hắn, cho dù đối phương có đưa ra câu trả lời xác định như nào đi chăng nữa thì cũng chỉ ảnh hướng tiêu cực tới hắn mà thôi. . . . . .
"Anh biết vậy là tốt rồi. . . . . Còn nữa nha, từ giờ cho tới ngày thi, hai chúng ta đều phải tiết kiệm tinh lực. Anh có đồng ý hay không?"
". . . . . . ." Khuôn mặt tuấn tú đã mất đi hết phần trẻ con của Vũ Chí Kiệt bỗng trở nên rất xấu, lao tới đè Trần An Cư xuống giống như muốn trút giận: "Hôm nay không tính! Bắt đầu từ ngày mai mới tính!"
"Không được! Đang ở nhà của em đấy! Em cùng làm đề toán với anh được không? Đấy là môn anh kém nhất đấy, còn nhiều môn. . . . . ."
"Đi tù cũng lúc được nghỉ ngơi đó! Anh đã cố gắng lâu như vậy rồi mà!" Vũ Chí Kiệt dính ở trên người đối phương không chịu dậy, dùng giọng điệu có chút oán giận cố gắng nũng nịu: "Chỉ sờ sờ là được rồi mà em. . . . . . Anh sẽ không đút vào đâu, được không?"
". . . . . ." Trần An Cư bị hắn sờ sờ khiến tâm trí bị rối loạn, thở hổn hển nhắm mắt lại lắc đầu trái phải: "Không. . . . Không được đâu. . . . . Làm vậy vẫn. . . . Sẽ. . . . ."
" Sẽ bắn hả? Đấy là điều đương nhiên rồi! Lần nào em cũng không thể giữ lâu được! Chính bởi vì em làm quá ít nên mới mẫn cảm như này!"
Vũ Chí Kiệt chơi xấu cầm lấy thứ đang nửa cương dưới hạ thể của đối phương ma xát, môi cũng ghé sát vào tai đối phương phun ra những hơi thở nóng bóng: "Vận động với số lượng vừa phải cũng sẽ có lợi cho tư duy đấy. . . . . Chỉ 10 phút thôi được không? Nếu không thì anh không thể giải đề được đâu!"
"Anh. . . . . . Anh nói bậy. . . . . Cái loại vận động này. . . . . Chẳng liên quan. . . . . ." Cả người Trần An Cư vô lực thở hổn hển, đành phải mở mắt ỡm ờ đẩy hắn ra: "Đến nhà anh. . . . . Không thể. . . . Làm ở đây. . . . Nhớ mang. . . . mang tất cả sách vở theo!"
". . . . . ." Suýt chút nữa là Vũ Chí Kiệt văng tục một câu, ở cái tình huống như này mà đối phương còn nhớ tới đống sách vở làm cái gì không biết! Nhưng vẫn phải chiều ý vợ thôi, haizzz. . . . .
Hai người cùng đi tới nhà hắn, Trần An Cư vẫn như thường ngày nhân lúc hắn đang làm bài thì cậu sẽ đi dọn dẹp phòng ốc, sau khi kiểm tra và sửa đúng đáp án cho hắn mới cùng hắn đi tắm.
Vì không muốn làm bẩn ga giường nên Trần An Cư đã chủ động ôm lấy hắn ngay ở trong phòng tắm, hắn phải trừng phạt nghiêm khắc vì hành vi thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ này của Trần An Cư.
Lúc đầu nói là 'sờ sờ một chút' giờ đã biến thành 'súng vác vai, đạn lên nòng' rồi, cái gương lớn trong phòng tắm phản chiếu lại tất cả những biểu cảm dâm đãng của hai người, loại cảm giác này cũng rất kích thích. Kỳ thật trong lòng Vũ Chí Kiệt đã sớm cảm thấy rất vui nhưng ngoài miệng vẫn oán trách đối phương.
Khuôn mặt của Trần An Cư đã đỏ bừng cả lên, không chịu nhìn tư thế dính liền vào nhau của hai người ở trong gương, nhưng quả thực như vầy cũng rất tiện xử lý, làm xong liền tắm chứ không cần phải để ý tới vấn đề vệ sinh.
Cho nên cậu mới nhẫn nhịn cảm giác thẹn thùng để chủ động câu dẫn đối phương ở ngay trong này, nhưng dường như Vũ Chí Kiệt có hơi uất ức. . . . . . Để bồi thường cho đối phương, Trần An Cư lại nhường trước một bước, sau khi làm xong lại mát xa cho Vũ Chí Kiệt.
Buổi tối hôm nay quả thực là rất lời. . . . . . Cả cơ thể Vũ Chí Kiệt nằm bẹp trên giường và hưởng thụ. Trần An Cư giống như một người vợ nhỏ đáng yêu vậy, cẩn thận và nhẹ nhàng bóp cho hắn từ đầu đến chân, chỉ riêng thái độ này cũng khiến hắn cảm thấy hạnh phúc rồi.
Xem ra không thể nói thẳng mọi chuyện với đối phương được. . . . . . Thi thoảng phải làm mấy trò đùa nhỏ như này mới có tình thú chứ. Nếu không phải lo lắng cho cuộc thi cực kỳ quan trọng kia thì hiện giờ hắn đã đắm chìm trong thiên đường rồi.
Sau kỳ thi đầy ác mộng kia, các học sinh sắp tốt nghiệp nghênh đón một khoảng thời gian nghỉ ngơi và vui chơi đã được mong chờ từ lâu.
Vũ Chí Kiệt cũng mang theo Trần An Cư tham gia buổi liên hoan với các học sinh khác. Dù trên mặt vẫn lộ ra một chút tươi cười nhưng trong lòng lại không thể vui vẻ nổi.
Hắn rất lo lắng cho bài thi của mình, mặc dù hắn đã thực sự cố gắng hết sức. Đề thi năm nay cũng không quá khó, nhưng đối với một đứa đã mất hết gốc như hắn thì vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì.
Trần An Cư hẳn là đã làm rất tốt, đối phương luôn là 'con cưng' trong phòng thi mà, chưa bao giờ lỡ tay lần nào, hơn nữa ngay hôm đó cậu ấy còn có thể ước tính được điểm thi của mình.
Đối phương cũng ước tính điểm cho hắn, chính vì điều này nên hắn mới thất vọng và lo lắng như vậy.
Điểm ước tính cũng không phải là quá tồi nhưng vẫn còn cách Trần An Cư một khoảng rất xa, muốn đạt được tiêu chuẩn xét tuyển vào trường đại học XX, trừ khi ông trời cho hắn một phép màu.
Chờ đợi nhiều ngày với tâm trạng lo lắng, Trần An Cư vẫn đối xử rất ôn nhu với hắn, thời gian hai người ở cùng một chỗ ngày càng tăng thêm, cũng có đủ cơ hội để làm tình, nhưng vì áp lực tâm lý nên Vũ Chí Kiệt không thể high được.
Sau một thời gian dài ở chung, Trần An Cư đã hiểu bản thân hắn rõ hơn cả chính hắn, tất nhiên biết được Vũ Chí Kiệt với tính cách đơn thuần này rốt cuộc đang lo lắng vì điều gì, nhưng Trần An Cư cũng chẳng nói ra nhiều lời an ủi nào, chỉ cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể để ở bên cạnh hắn, loại ôn nhu lặng lẽ như này ngược lại càng khiến hắn có dự cảm hơi mơ hồ.
Hắn thậm chí không dám hỏi vấn đề này, hắn sợ bọn họ sẽ phải xa nhau.
Rất nhiều câu hỏi đến bên miệng lại bị hắn nuốt lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt đã trưởng thành hơn của đối phương, giống như nhìn như vậy là có thể bên nhau trọn đời.
Hết chương 59+60.