"Thích thì cứ đồn đi. . . . . . . Tao chẳng quan tâm."
Vũ Chí Kiệt chẳng có phản ứng gì đặc biệt khi nghe thấy chuyện đó cả: "Tao coi chúng mày là bạn nên mới hẹn chúng mày ra đây nói chuyện, nếu chúng mày vẫn coi tao là bạn thì đừng có đụng vào cậu ấy."
"Mày. . . . . . Mày không phải là Vũ Chí Kiệt mà bọn tao biết! Mày đi mà chơi với cái bô của mày đi! Cút đi!"
Nam sinh thân nhất với hắn tức giận dùng sức đẩy hắn ra, những người khác cũng tỏ vẻ đồng tình.
". . . . . Rất xin lỗi, tao đi đây. Mong chúng mày đừng có gây trở ngại gì cho cậu ấy, nếu không. . . . . . . Đừng trách sao tao không nể mặt."
Vũ Chí Kiệt bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, sau khi đứng vững mới nhìn thẳng vào mấy nam sinh trước mặt nói ra những lời này.
Ánh mắt ẩn chứa sự uy hiếp khiến mấy nam sinh kia bất giác lạnh sống lưng, chỉ khi Vũ Chí Kiệt như vậy mới có chút hình bóng của ngày xưa. Bọn họ cũng chẳng dám nói gì nữa, trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Vũ Chí Kiệt nhanh chóng bước đi.
Vũ Chí Kiệt cũng không nhắc chuyện này với Trần An Cư, dù sao thần kinh của đối phương rất trì độn nên không thèm để ý tới người khác. Nếu không vì lo lắng người này sẽ bị lén 'giáo huấn' thì hắn sẽ không nói mấy câu trở mặt với những người bạn kia đâu.
Nhưng dù đã nói rồi cũng không hề hối hận, hắn là một người đàn ông có ý thức, bảo vệ thật tốt người của mình chính là bản năng của tất cả đàn ông.
Những ngày tháng vui vẻ dường như trôi qua rất nhanh, Vũ Chí Kiệt bận rộn thực hiện từng bước từng bước trong bản kế hoạch mà Trần An Cư đã vạch ra cho hắn, cũng bận rộn đặt ra một số yêu cầu cho Trần An Cư, ví dụ như là làm sao để cải thiện vấn đề phát dục của Trần An Cư.
Vài tháng trước hắn đã bắt đầu kéo Trần An Cư đi tập thể hình với mình, còn cố ý mua những sản phẩm dinh dưỡng đắt đỏ ép đối phương ăn đúng giờ mỗi ngày.
Trần An Cư rất không đồng tình với cách làm này của hắn, ngoài miệng nói thuận theo tự nhiên sẽ cao hơn, nhưng hành động lại vẫn thuận theo hắn, cũng không biết là vì muốn làm hắn vui vẻ hay là lười tranh luận với hắn nữa.
Dù sao đi nữa, Trần An Cư cũng thật sự thay đổi, sau một học kỳ liền cao hơn vài cm, trên mặt cũng có chút khí khái của nam thiếu niên hơn, cơ thể cũng luyện được một chút bắp thịt.
Vũ Chí Kiệt rất tự mãn coi những thay đổi của đối phương là nhờ công của mình, lúc trên giường cũng phóng túng hơn rất nhiều. Cơ thể Trần An Cư cũng dần trở nên khoẻ mạnh hơn, đủ để tiếp nhận nhưng cuộc làm tình mãnh liệt. Mặc dù lúc làm tình vẫn hay đỏ mặt thẹn thùng, nhưng động tác phản ứng cũng trở nên thuần thục và chủ động hơn.
Sự phát triển nhanh chóng của Trần An Cư không chỉ ở vẻ bề ngoài mà mọi người có thể nhìn thấy, cậu nhỏ ở dưới quần lót cũng trưởng thành hơn một chút. Vũ Chí Kiệt yêu thích nó đến mức không muốn buông tay, mỗi lần đều phải khoe khoang công của mình ------ nếu không phải hắn chăm chỉ 'mát xa' cho nó thì nó không thể lớn lên khoẻ mạnh như vậy được.
Trần An Cư nghe thấy lời đùa cợt đồi truỵ của hắn nhưng không thể trách, thậm chí còn đáp lại mấy câu: "Vậy anh có muốn thử sức mạnh của nó hay không? Em cảm thấy nó đang rất hứng thú đấy, em vẫn nhớ là anh từng nói sẽ để cho em chịch đấy nha!"
"Ờ. . . . . Chuyện này đã qua từ lâu rồi mà! Chúng ta đừng nói tới nó nữa thì hơn! Em mà nhắc lại một lần nữa thì anh sẽ trở mặt cho mà xem!" Vũ Chí Kiệt bị túm lấy điểm yếu là sẽ thẹn quá hoá giận cúi đầu xuống chặn miệng đối phương lại bằng một nụ hôn, thề không tử hình đối phương ngay tại chỗ thì sẽ không bỏ qua.
Sau khi bị hắn đùa tới mức thở hồng hộc, Trần An Cư cũng không còn nghĩ được gì nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của hắn thấp giọng rên rỉ. Cái giọng này khác hoàn toàn so với khi nói chuyện bình thường, tiếng rên rỉ nho nhỏ ấy thực sự dễ nghe đến mức khó có thể hình dung.
Vũ Chí Kiệt nghe hoài mà không chán nên mãi không chịu buông tha đối phương ngay cả khi đã bắn ra, cứ phải quấn chặt lấy cho tới khi cả hai kiệt sức ngã xuống giường bất động mới thôi.
Vận động kịch liệt cũng có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ, cũng có thể khiến con người ta bị trễ giờ vào sáng ngày hôm sau. . . . . . Bọn họ đã tới muộn mấy ngày đầu tuần liền, hơn nữa giọng của Trần An Cư khi nói chuyện cứ bị khàn khàn, không thể không cố tìm mấy lý do qua loa để tránh cho người nhà phải lo lắng. Vì thế nên cậu mới phải đau khổ sửa lại một số chuyện vì cuộc sống thường ngày ------- Kiên quyết không làm vào mỗi tối chủ nhật nữa!
Khi Vũ Chí Kiệt hối hận thì cũng đã muộn, cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, Trần An Cư đành phải cân nhắc lại một chút, sáng chủ nhật sẽ làm chuyện cực kỳ tốn sức kia.
Vũ Chí Kiệt coi như là gặp dữ hoá lành, từ đó về sau không dám ép người quá đáng nữa, luôn phải giữ lại cho đối phương một chút tinh lực, mỗi buổi tối chủ nhật chỉ có thể ôm chăn bông nói chuyện phiếm mà thôi.
Loại cảm giác này thực ra cũng rất vui, hai người sẽ nói bất kỳ thứ gì và không bao giờ cố tình giấu diếm chuyện gì đó với đối phương.
Chỉ là Vũ Chí Kiệt rất thích lo sợ không đâu, luôn thể hiện sự ghen tuông của mình khi Trần An Cư cảm thấy vui vẻ, nói rõ một năm một mười sự khó chịu trong lòng này ------ Một hôm nào đó trong tuần, Trần An Cư đã cười với một đứa con gái lớp bên; một hôm nào đó vào tuần trước, một thầy giáo trẻ tuổi đã gọi một mình Trần An Cư tới văn phòng; vào một ngày cách đây hai tuần, Trần An Cư còn nhận được một bức thư tình. . . . . .
Trần An Cư uể oải ngồi nghe hắn nói, chờ khi hắn lải nhải xong thì mới lộ ra nụ cười trăm năm không thay đổi với hắn: "Anh yên tâm đi. . . . . . tim và mắt của em làm bằng sắt, chỉ thích mỗi một mình anh thôi. Được rồi chứ?"
Chỉ cần nghe thấy câu nói đó là Vũ Chí Kiệt lập tức ngậm miệng, nhanh chóng gật đầu rồi ôm lấy đối phương hôn một cái.
Vũ Chí Kiệt cũng sẽ ăn cơm với cha mẹ 1-2 lần mỗi tháng, mỗi lần đều quất lấy Trần An Cư muốn cậu theo cùng.
Một mình đối mặt với hai người đó, hắn luôn cảm thấy không được tự nhiên, dường như không tìm được đề tài hợp lý nào để nói chuyện. Nếu có Trần An Cư ở bên cạnh, hắn liền cư xử chín chắn hơn rất nhiều, có thể nhẹ nhàng và lễ phép nói chuyện với cha mẹ.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần An Cư, hắn sẽ không tuỳ tiện phát hoả với bất kì ai, cũng sẽ không làm chuyện tuỳ hứng như một đứa trẻ.
Cha hắn rất vui khi hắn thay đổi như vậy, cũng cảm thấy thằng con nhà mình hình như quá mức thân mật với đứa bạn học của nó, thừa dịp Trần An Cư đi WC liền hỏi hắn một chút: "Chí Kiệt. . . . . . Mày. . . . . Mày rất thân với thằng nhóc kia à?"
Hắn cũng chẳng muốn giấu diếm, rất thẳng thắn nói cho cha mình nghe: "Thực ra. . . . . . Chúng con đang quen nhau, lần này con rất nghiêm túc."
Cha hắn hơi sửng sốt một chút, không ngờ hắn lại thẳng thắn tới như vậy: "Thật á? Không phải là mày cố ý muốn làm cha tức đấy chứ? Cha cũng chẳng có tư cách gì mà quản mày. . . . . Nhưng cha hy vọng là mày đã suy nghĩ kỹ. Mày đã là người lớn rồi, chuyện gì cũng phải thận trọng chút."
"Con rất thận trọng. . . . . Cha , con hy vọng là cha sẽ tôn trọng quyết định của con, nếu như cha thực sự coi con là người lớn. Cha nhìn xem con bây giờ có phải rất khác so với trước kia không? Con rất muốn trở thành một người lớn thực sự nên đã nghe theo lời cậu ấy và từ bỏ đi rất nhiều những thói hư tật xấu. . . . . . Là cậu ấy nói cho con biết, chúng ta luôn phải trưởng thành và trưởng thành không phải là chuyện gì đáng sợ cả, cho nên con mới có thể nhanh chóng chủ động hẹn cha mẹ ra ngoài ăn cơm như thế này. Thật ra con còn rất để ý. . . . . . Chuyện hai người cứ như vậy mà bỏ rơi con, con chỉ đang cố gắng kiềm chế bản thân mình mà thôi. Cũng là cậu ấy nói cho con biết, trong lúc hai người sống chung thì phải biết nhường nhịn và nhẫn nại, như vậy mới có thể duy trì và cải thiện mối quan hệ."
". . . . . . Thoạt nhìn thì cậu ấy chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời, nhưng mày lại nghe lời một người như vậy, quả thực khiến người ta không tin được. Mày quả thực là đã thay đổi rất nhiều. . . . . . Mới trước đây tính tình của mày còn rất bướng, chẳng đáng yêu gì cả, nói như thế nào cũng không chịu nghe, muốn làm cái gì cũng phải nhìn tâm trạng của mày. Cha với mẹ mày đều bị mày xoay vòng vòng chóng hết cả mặt đấy. . . . . ."
Hết chương 55+56.