Bán Thục

CHƯƠNG 35+36



Trần An Cư nghĩ nghĩ, cân nhắc lời nói rồi từ từ nói ra: "Tôi biết . . . . . . Nhưng tôi không thể ở bên cậu được. Cho dù tôi có thích cậu thì cũng sẽ nhanh chóng quên đi . . . . . . Cả cậu cũng giống vậy. Chúng ta chỉ mới 16 tuổi thôi, cậu có hiểu không?"
"Không hiểu! Thích thì thích chứ nghĩ nhiều như vậy làm gì!" Vũ Chí Kiệt hiếm khi thấy đối phương nói nhiều như vậy, cố nén tức giận để tranh luận với đối phương: "Tao có tiền, tao có thể nuôi mày!"
"Chẳng lẽ cậu nuôi tôi cả đời? Chúng ta mới nhỏ như này, cái gì cậu cũng chưa hiểu hết, cậu ép tôi nói thích cậu, yêu cậu, trong khi đó yêu là cái gì cậu lại chẳng hiểu rõ, tôi cũng không hiểu." Trần An Cư cố gắng khống chế tốc độ nói, không muốn kích thích quá mãnh liệt tới đối phương.
"Tao . . . . . Tao không nói lại mày, không thèm cãi với mày nữa! Dù sao thì mày cũng không được phép chuyển trường!" Đầu Vũ Chí Kiệt bị đối phương làm cho rối tung rối mù hết lên, dứt khoát chơi xấu ôm chặt lấy đối phương không chịu buông.
"Cậu . . . . . Cậu cứ như vậy là không được đâu. Vũ Chí Kiệt, phải làm thế nào thì cậu mới chịu buông tha cho tôi đây? Tôi xin cậu đấy!"
Trần An Cư thật sự đã bất đắc dĩ đến cực điểm rồi, không thể nói lý với đối phương được, nhớ tới những chuyện kinh khủng vừa rồi, giọng nói mang theo chút sợ hãi: "Cậu cứ bức ép tôi như vậy, tôi . . . . . Tôi chịu không nổi, cậu nói sẽ đối tốt với tôi nhưng toàn là hành hạ tôi thôi! Cậu như vậy thì sao mà tôi thích được chứ? Cậu làm cái gì cũng không bao giờ nghĩ xem tôi có muốn hay không! Chỉ cần cậu muốn là được, thích như nào thì chính là thế ấy sao? Vũ Chí Kiệt, không phải là cậu thích tôi, cậu chỉ . . . . . Chỉ tìm đại một cái phao cứu sinh cho mình mà thôi."
"Mày nói bậy! Người thích tao ở đâu cũng có, tao đã chọn mày thì mày phải vui mừng mới đúng!" Vũ Chí Kiệt rít gào lên như bị người cho một cái tát vào mặt: "Thằng bê đê ghê tởm này, mày dám ghét bỏ tao à? Mày dám không cần tao à? Tao . . . . Tao đẹp trai như vậy, còn có rất nhiều đứa con gái thích tao!"
Bóng người thấp thoáng trong bóng tối, Vũ Chí Kiệt đã giơ cao cánh tay của mình lên, Trần An Cư cố lùi cơ thể về phía sau, hét lớn lên với giọng nức nở: "Vậy cậu chọn tôi làm gì! Tôi xin cậu hãy chọn người khác đi! Đừng quấn lấy tôi nữa!"
"Mày!" Vũ Chí Kiệt hung hăng đấm tới, Trần An Cư lập tức ngã xuống giường không thể động đậy, xoa nhẹ cái bụng cố gắng hít thở từng cái một, suýt chút nữa là đã ngất đi chỉ vì một cú đấm này.
Mặc dù ngay cả hô hấp cũng rất gian nan nhưng cậu vẫn kiên trì nói ra những lời cất giấu tận đáy lòng: "Vũ. . . . Vũ Chí Kiệt. . . . . Cậu. . . . . . Cũng chỉ biết. . . . . Đánh người như vậy. . . . . Cưỡng. . . . Cưỡng bức người khác. . . . . . Tôi. . . . . Tôi khinh. . . . . Cậu. . . . Cậu cứ. . . . Đánh chết tôi. . . . . Luôn đi. . . . . "
"Mày rõ ràng rất thích tao! Bị tao đ!t cũng rất thích!" Vũ Chí Kiệt xách đầu cậu dậy mắng linh tinh: "Bọn họ không cần tao! Ngay cả mày cũng không cần tao! Vậy mày còn rên dâm đãng dưới thân tao như vậy để làm gì! Mày phải không thể rời xa tao, mày phải yêu tao mới đúng!"
Trần An Cư đau đến mức hét chói tai, cảm giác như một nhúm tóc đã bị giật ra, duỗi tay dùng sức đẩy cánh tay khoẻ mạnh của đối phương ra: "Hu hu . . . . . Buông tha cho tôi đi . . . . . Tôi . . . . . Tôi thích con trai, nhưng không phải đứa con trai nào tôi cũng thích! Đồ khốn! Cậu nghĩ cậu là ai hả. . . . . . Còn lâu tôi mới thích cậu! Cậu đi chết đi!"
Động tác của Vũ Chí Kiệt tạm dừng lại, nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không, để mặc đối phương giãy khỏi tay mình lui vào bên trong giường. Trong không gian tối đen không thể thấy rõ vẻ mặt của nhau, hắn ngơ ngác hỏi lại: "Mày nói cái gì cơ? Mày . . . . . . Cái thằng đĩ này!"
Trần An Cư cố gắng cuộn tròn người lại, sờ soạng xung quang xem thử có thứ gì có thể bảo vệ được mình hay không, Vũ Chí Kiệt lại tiện tay cầm lấy cái đèn đầu giường đập lên giường.
Cú đập không chính xác nên không làm Trần An Cư bị thương, hắn lại tiếp tục cầm lấy nhiều thứ khác đập lên giường.
Trần An Cư thi thoảng lại phát ra một vài tiếng hét sợ hãi ngắn ngủi, tay chân luống cuống chạy xuống dưới giường, mới chạy tới cửa đã bị hắn kéo lại.
"Thằng đĩ này! Dù sao thì mày cũng rất thích bị tao đ!t, tao đây liền thoả mãn mày luôn!" Vũ Chí Kiệt nói bằng giọng khàn khàn, sau đó gắt gao đè chặt đối phương lên ván cửa trước mặt, dùng sức tách hai chân đối phương ra.
Trần An Cư cảm giác trên đùi bị cái gì đó ươn ướt dán sát vào, sợ tới mức hai tay liều mạng cào loạn lên tường, thầm mong với được thứ gì đó đánh gục đối phương, nhưng tay lại ấn vào công tắc nho nhỏ, trong phòng nhất thời sáng rực lên.
Hai người đều bị ánh sáng đột ngột này kích thích tới ngây người một lúc, Trần An Cư nhanh chóng liều mạng đẩy Vũ Chí Kiệt đang trần như nhộng trên người mình ra, trên tay và trên người đối phương không biết đã dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi từ lúc nào không hay. . . . . . Máu sao?
"A ----" Trần An Cư hét lên chói tai, duỗi tay sờ soạng quanh người mình. Mặc dù chỗ nào cũng đau nhưng lại không biết miệng vết thương rốt cuộc ở chỗ nào, nỗi hoảng sợ khi nghĩ mình sẽ chết còn đáng sợ hơn bất kì thứ gì.
"Không phải của mày!" Vũ Chí Kiệt gầm nhẹ vươn tay mình ra, lòng bàn tay có một miệng vết thương rất dài đang đổ máu tươi, rõ ràng là vừa mới bị cái gì đó rạch phải khi đang đập đồ.
Đau nhức từ miệng vết thương và bi thương chán nản tràn đầy trong lòng đồng thời tuôn ra mạnh mẽ, hắn suy sụp đi đến chiếc giường nhỏ bừa bộn rồi ngồi xuống, đầu cũng gục xuống thật thấp, đưa lưng về phía Trần An Cư nói ra câu mà đối phương muốn nghe nhất: "Trần An Cư, mày cút đi! Tao mới không thèm . . . . ."
Nói xong câu này, giọng nói thô bạo của Vũ Chí Kiệt bỗng nhiên lặng hẳn xuống, sau đó lặp lại như xác nhận, tấm lưng dày rộng hơi run run lên: "Tao mới không thèm . . . . . Các người . . . . . . "
Trần An Cư đứng sững ở cửa một lúc, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, đang muốn mở cửa đi ra ngoài thì nhớ tới cơ thể mình hiện tại đang trần trụi, lúc này mới chậm rãi đi đến bên giường, động tác cực nhanh cầm lấy quần áo mặc vào từng cái. Thi thoảng lại liếc mắt nhìn lén Vũ Chí Kiệt một cái, lưng đối phương run càng ngày càng lợi hại hơn, cổ họng cũng phát ra những âm thanh quai quái . . . . . . Hình như là đang khóc?
Trần An Cư mặc xong quần áo, chân lại không thể nào cử động được. Miệng vết thương trên tay của đối phương vẫn chưa được xử lý chút nào, máu đã chảy thành vũng rồi. Cậu cắn chặt môi dưới do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định duỗi tay chạm vào đối phương: "Vũ Chí Kiệt. . . . . . Tay cậu. . . . . . ."
Vũ Chí Kiệt nghẹn ngào dùng sức đẩy tay đối phương ra: "Không cần mày lo! Mày cút đi!" Trần An Cư lúng túng ngồi bên cạnh hắn, nghĩ nghĩ lại kéo ga giường rồi dùng sức xé ra, nắm lấy tay đối phương quấn quanh miệng vết thương, miệng không hề nói ra lời khuyên nhủ nào.
Vũ Chí Kiệt vùng vẫy mấy cái, phần lớn sự chú ý đều đặt vào việc che mặt mình đi. Hắn cố gắng quay đầu sang hướng khác, không muốn để đối phương thấy bộ dạng khóc lóc của mình, như vậy nhất định rất khó coi và mất mặt.
Cho tới khi đối phương băng bó tạm thời cho hắn xong, hắn mới khịt mũi nhỏ giọng hỏi: "Sao mày còn chưa đi?"
Bây giờ Trần An Cư thật sự không sợ hắn, vì thế thành thật trả lời: "Tôi cùng cậu tới phòng khám rồi về . . . . . . Mới xử lý như vầy thì chưa ổn đâu."
Hết chương 35+36.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv