Bán Thục

CHƯƠNG 37+38



"Mày không hận tao à?"
". . . . . . . Cậu xử lý qua miệng vết thương đi, tôi về nhà trước. Về sau đừng gặp mặt riêng nữa thì tốt hơn. . . . . ."
Tâm tình Vũ Chí Kiệt vừa mới có chút vui vẻ giờ lại càng uể oải hơn, đứng lên gạt tay đối phương ra: "Mày thương hại tao à? Trần An Cư, vẫn chưa tới phiên mày thương hại cho tao đâu."
Hắn duỗi tay lấy cái điện thoại ở trên giường, nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc: "A lô, là tôi đây, cô đang tăng ca à? Vừa lúc tôi ở gần đấy. . . . . . Tôi. . . . . Tôi khoẻ lắm nha, đã xử lý xong, không có việc gì! Ờ . . . . . Có bị thương một chút, hả? Bệnh viện á . . . . . Không cần đâu, cô mang chút thuốc đến đi . . . . . . Đêm nay tôi sẽ ở với cô! Chỗ cũ nha, chỗ lần trước cô dẫn tôi tới ấy. . . . . Trong vòng 5 phút phải tới đấy!"
Đặt điện thoại xuống, vẻ mặt hắn quái dị rống giận với Trần An Cư: "Đi đi, không phải chuyện của mày!"
". . . . . Cậu chảy rất nhiều máu, phải đi bệnh viện mới được." Trần An Cư cau mày đứng dậy, duỗi tay kéo cánh tay hắn lại.
"Cút đi! Nếu mày chán ghét tao như vậy thì cút luôn bây giờ đi! Trần An Cư, mày chỉ là vật thay thế cho phụ nữ mà thôi . . . . . Tao đ!t mày y như đ!t con búp bê tình dục ấy, một chút cũng không kích thích như khi làm với phụ nữ."
"Cậu. . . . . ." Trần An Cư hoàn toàn không ngờ rằng Vũ Chí Kiệt sẽ nói ra những lời như này, hốc mắt hơi đỏ lên, trừng lớn hai mắt đen thui nhìn hắn.
"Cậu cái gì mà cậu! Tao thấy đây là lần đầu tiên của mày nên mới dỗ mày chút thôi, nếu mày đã không muốn thì cút đi! Còn rất nhiều đứa con gái thích tao, chỗ này là cô ấy dẫn tao tới! Gian phòng này, chiếc giường này đều là nơi bọn tao chơi đùa! Dù sao thì mày cũng chỉ là một thằng đĩ, mày còn không xứng đáng được bước vào gian phòng này đâu! Chỉ xứng bị tao đ!t trong WC mà thôi!"
". . . . . . ." Hốc mắt Trần An Cư sưng đỏ đã hơi ươn ướt, nhưng cố nén không để nước mắt chảy ra, chỉ run run bả vai chậm rãi xoay người, đi từng bước một tới cửa ra.
Vũ Chí Kiệt đứng ở phía sau nhìn thấy rất rõ ràng, đối phương tức tới mức ngón tay đều run lên, nắm chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng 'cạch cạch'.
Hung hăng trả thù và trút giận như vậy còn quá đáng hơn dùng sức đánh đối phương đi? Chính mình đáng lẽ phải rất vui vẻ, nhưng lại không hề cảm thấy một chút cảm giác vui sướng thường thấy khi đả thương người khác, ngược lại trong lòng còn đau đến rối tinh rối mù. Đây là lần đầu tiên mình cảm thấy đau đớn khi làm tổn thương đối phương, cảm giác chua xót và sợ hãi xa lạ đột nhiên bủa vây lấy hắn. Nếu cứ để đối phương đi như vậy, về sau sẽ không thể trò chuyện, càng không thể ôm và hôn được nữa sao?
"Trần An Cư, đứng lại!" Hắn kinh hoảng chạy tới ôm chặt lấy eo của đối phương, xoay người đối phương lại đối diện với mình: "Tao . . . . . Tao . . . . . Rất . . . . ."
Trần An Cư không thèm giãy dụa, cũng chẳng che đi khuôn mặt đang chảy đầy nước mắt, chỉ lấy ánh mắt rã rời bình tĩnh nhìn hắn, miệng cũng mím chặt lại.
Trong 10 giây ngắn ngủi này, Trần An Cư đã suy nghĩ rất nhiều thứ, tất cả cảm xúc kịch liệt và mê loạn đều dần nguội lạnh như băng, thu mình vào trong lớp bỏ bọc nho nhỏ không muốn mở rộng cánh cửa với bên ngoài.
"Rất xin lỗi . . . . . . Thật ra không phải là tao. . . . . Tao. . . . ." Vũ Chí Kiệt ngốc ngốc biểu đạt tâm ý chân chính của mình, nhưng lại không biết nói như nào cho phải.
Hắn từ trước tới giờ đều rất kém trong việc 'biểu đạt' này, ngập ngừng nửa ngày vẫn chỉ biết dùng cách quen thuộc. Hắn ôm chặt lấy cơ thể vẫn không hề nhúc nhích của đối phương, luống cuống dán môi mình lên môi đối phương, cố gắng vòi lưỡi mình vào đuổi theo bộ phận mềm mại giống mình của cậu, chỉ mới vừa tiếp xúc liền mút chặt lấy không buông, hy vọng loại biểu đạt trực tiếp như này có thể giữ đối phương lại.
Trần An Cư không hề nhắm mắt lại, khuôn mặt gần trong gang tấc không hề trông thấy một cảm xúc nào, ngay cả chán ghét và oán hận cũng biến mất tiêu, nhưng ngay sau đó lại cắn chặt răng lại.
Vũ Chí Kiệt phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, máu tươi trong nháy mắt dính đầy khoang miệng, mùi máu tươi nồng đặc nhắc nhở hắn rằng đối phương chống cự kiên quyết như thế nào, loại đau đớn kịch liệt này còn kinh hơn miệng vết thương trước rất nhiều.
Lúc này Trần An Cư mới dùng sức đẩy hắn ra, cũng chẳng thèm nhìn bộ dạng hắn lấy tay bịt miệng đầy đau đớn, chậm rãi đi vào buồng vệ sinh trong phòng súc miệng. Cho tới khi Trần An Cư sửa sang lại tóc và rửa mặt xong đi ra, Vũ Chí Kiệt vẫn còn cuộn mình trên giường che miệng rên rỉ, kẽ hở giữa những ngón tay chảy ra máu tươi nhìn rất ghê người.
"Cậu đã gọi người tới rồi. . . . . . . Không có việc gì đâu. Vũ Chí Kiệt, tạm biệt."
Dùng giọng nói lạnh lùng nói ra câu đó, Trần An Cư xoay người đi đến cửa, tay vừa đặt lên tay nắm cửa liền nghe thấy một tiếng gõ nhỏ: "Chí Kiệt, cậu ở bên trong hả? Mở cửa đi!"
Là tiếng của phụ nữ. . . . . . . Lúc này Trần An Cư mở cửa ra, gật đầu với người phụ nữ trước mắt ý muốn nói: "Xin chào, mời vào."
". . . . . Cậu là ai? A. . . . . . Cậu bị ai đánh thành như vậy?"
Trần An Cư duỗi tay sờ chỗ bị tát trên mặt, vết thương nơi khoé miệng có hơi sưng, nhưng hoàn toàn không cảm thấy chút đau đớn nào, thậm chí còn mỉm cười lắc lắc đầu với người phụ nữ kia: "Tôi không là ai cả. . . . . . . Cậu ấy ở bên trong, rất cần sự chăm sóc của cô. Tôi đi trước."
"Ư ư. . . . . . Ư ư. . . . . ." Vũ Chí Kiệt che miệng nhưng vẫn con sức lực đứng dậy, vọt vài bước tới cửa lấy cái tay đầy máu nắm chặt lấy ống tay áo của Trần An Cư.
Người phụ nữ la hoảng lên khi thấy tình trạng thảm thương trên môi và tay của hắn, nhìn nhìn lại thấy cơ thể trần trụi của hắn cũng rất kỳ lạ, lúc này mới duỗi tay giữ Trần An Cư lại: "Đừng đi! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Hai người các cậu! Có phải là đánh nhau hay không? Đánh thành bộ dạng như này thì hơi quá rồi đấy! Không được phép đi, tôi mang thuốc tới đây rồi!"
Trần An Cư cau mày nhìn về phía người phụ nữ, vẫn giữ bộ dạng rất có giáo dưỡng: "Vị tiểu thư này, có chuyện gì thì cô cứ hỏi cậu ấy là được. Hiện giờ cậu ấy rất cần bác sĩ, cô dẫn cậu ấy đi bệnh viện đi."
Người phụ nữ nhìn bộ dạng chật vật của Vũ Chí Kiệt, nhanh chóng đuổi hắn ngồi lên giường muốn giúp hắn mặc quần áo, nhưng hắn lại sống chết không chịu buông ống tay áo của Trần An Cư ra.
Người phụ nữ thật sự không còn cách nào khác, đành phải dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trần An Cư: "Tôi không biết các cậu bị làm sao, nhưng nếu cứ để vậy thì cậu ấy sẽ chết mất, cậu thực sự muốn như vậy à?"
". . . . . . ." Trần An Cư im lặng đi theo bọn họ ngồi xuống giường, bất kể hai người kia có làm gì cũng không nói một câu nào.
Đợi cho người phụ nữ mặc quần áo cho Vũ Chí Kiệt xong, ba người cũng nhau đi ra cửa phòng, Trần An Cư cũng không có ý định tự mình rời đi, bởi vì Vũ Chí Kiệt vẫn nắm chặt lấy tay cậu, mặc dù đầu lưỡi vẫn đau đến mức nói không nên lời, nhưng lực tay lại không hề giảm một chút nào.
Bắt xe tới bệnh viện, Vũ Chí Kiệt bị đẩy vào phòng cấp cứu tiêm thuốc gây tê, Trần An Cư mới tạm thời được thả tự do, nói câu 'xin lỗi' với người phụ nữ rồi chuẩn bị rời đi.
"Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Cậu ta nói không được, cậu nói cho tôi nghe đi!" Người phụ nữ cố nén giận hỏi.
"Cũng không có gì. . . . . ." Vẻ mặt Trần An Cư bình thản nói cho đối phương nghe: "Cậu ấy đánh tôi, tôi cắn cậu ấy một cái. Chúng tôi huề nhau, không có chuyện gì cả."
"Cậu nghĩ tôi ngu đến vậy à? Các cậu rõ ràng có chuyện! Rốt cuộc các cậu có quan hệ gì? Nhất thiết phải đánh tới trên giường luôn à?"
"Quan hệ gì. . . . . ." Trần An Cư cười nhẹ lắc lắc đầu: "Chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Đã không có chuyện gì nữa rồi. Rất xin lỗi, tôi còn phải về nhà, tạm biệt."
"Này! Cậu tên là gì? Lưu số điện thoại cho tôi! Trước khi tới đây cậu ấy rất tha thiết mong chờ mà nhìn cậu đấy! Đợi khi thấy cậu không còn ở đây nhất định cậu ấy sẽ la hoảng lên cho mà xem!"
"Được rồi. . . . . ." Vẻ mặt Trần An Cư bất đắc dĩ lưu dãy số vào máy điện thoại của người phụ nữ, thấy đối phương hơi tin tưởng cậu một chút, cậu nhanh chóng tìm cơ hội thoát thân: "Vậy là được rồi chứ? Tôi không phải tội phạm gì đâu. Tiểu thư, tôi thật sự phải về nhà, tạm biệt."
"Này! Này . . . . . . Mấy thằng nhóc chết tiệt này!" Người phụ nữ hổn hển đuổi theo hai bước, lại bận tâm cho thằng nhóc nằm trong phòng cấp cứu kia, chỉ có thể quay lại ngồi ở dãy ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, không ngừng mắng thầm trong lòng.
Hết chương 37+38.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv