Trần An Cư hét lên giơ hai tay ra che trước người theo bản năng, một tay Vũ Chí Kiệt giữ chặt cả hai tay cậu lại rồi dùng sức đè lên trên đầu giường, một tay khác lại mở ngăn tủ ở đầu giường ra. Bên trong quả nhiên đã sớm chuẩn bị mấy món đồ chơi tình thú, trong đó có cả cái còng tay mà hắn đang cần.
Cổ tay tiếp xúc với thứ gì đó lạnh như băng, Trần An Cư sợ hãi mở mắt ra nhìn về phía hai tay mình đang bị kéo lên trên đỉnh đầu: "Buông ra! Rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Cậu mau buông ra!"
Vũ Chí Kiệt không nói lời nào còng tay cậu vào khung giường, lại lấy từ trong ngăn kéo ra vài thứ đồ linh tình gì đó đặt lên trên cái bụng trần trụi của cậu, dường như là muốn cho cậu xem, còn cẩn thận giải thích cho cậu: "Đây, mày sẽ thích cái này cho xem! Mày có biết nó dùng như thế nào không? Con gái cũng rất thích nó đấy, nhưng với cái lỗ nhỏ kia của mày chắc sẽ hơi khó nuốt một chút! Còn cái này . . . . . . Mặc dù hơi nhỏ một chút nhưng lực rung rất mạnh! Nhất định sẽ khiến mày thích đến chết!"
"Biến thái . . . . . ." Toàn thân Trần An Cư đều run lên mãnh liệt, vừa khóc vừa hét lên cầu cứu: "Cứu . . . . . . . . Cứu mạng!"
"Ha ha! Người ta nghe thấy còn tưởng chúng ta đang chơi rất high đấy! Ở cái chỗ này thì mày không phải là người hét to nhất đâu! Hét lớn thêm nữa đi, tao rất thích!"
Cầm lấy một viên trứng rung nho nhỏ ấn nút nguồn, Vũ Chí Kiệt xấu xa đặt nó lên thứ mềm nhũn của đối phương rồi di chuyển vòng vòng.
Cho dù có sợ hãi như thế nào thì nơi đó cũng là chỗ mẫn cảm nhất, chấn động kịch liệt mang tới loại kích thích khó có thể diễn tả nổi, Trần An Cư hét lên chói tai liều mạng vặn vẹo cơ thể: "Bỏ ra! Vũ Chí Kiệt, bỏ nó ra đi! Hu hu . . . . . "
"Nói mày yêu tao đi, nếu không thì tao sẽ nhét nó vào trong người mày!" Vũ Chí Kiệt lặp lại yêu cầu vô sỉ ban đầu.
"Hu hu . . . . . . . Cậu đi chết đi!" Trần An Cư dùng sức co hai chân lại đá loạn xạ, Vũ Chí Kiệt cũng không tốn quá nhiều sức đã bắt được chúng rồi từ từ nâng lên.
Cửa huyệt khép kín liền xuất hiện trước mắt, chặt đến mức một ngón tay cũng không thể nhét vào được. Vũ Chí Kiệt cầm lấy viên trứng rung kia đặt ở trước cửa huyệt nhẹ nhàng di chuyển, rất vừa lòng khi nhìn thấy cả cơ thể đối phương nảy lên giãy dụa càng thêm lợi hại hơn.
"A ----- a ---- Bỏ ra . . . . . . . Vũ Chí Kiệt . . . . . . Xin . . . . . . Xin cậu . . . . Bỏ . . . . ." Vừa sợ hãi vừa thở hổn hển, rốt cuộc Trần An Cư cũng nói ra câu cầu xin một cách lộn xộn, cậu không thể ngờ còn có trò quái ác đến như vậy, bất kể như thế nào thì cậu cũng không thể chịu được nếu thứ này bị nhét vào người mình.
"Tao không muốn nghe cái này . . . . . . Mày biết tao muốn nghe cái gì mà." Vũ Chí Kiệt tạm thời lấy thứ kia ra, lại lắc lắc nó trước mắt Trần An Cư để uy hiếp.
Những tiếng 'ong ong' rất nhỏ kia lại giống như một thứ gì đó rất đáng sợ khi rơi vào tai của Trần An Cư, khiến cậu khóc lớn lung tung gật đầu: "Tôi thích cậu! Tôi . . . . . . Tôi yêu cậu! Cậu vừa lòng chưa! Cất nó đi đi!"
Vũ Chí Kiệt say mê lắng nghe lời nói dối đẹp nhất trần đời, tiến sát tới bên miệng của đối phương yêu cầu lại: "Lặp lại lần nữa . . . . . . Nói chậm một chút."
"Tôi yêu cậu . . . . . . Hu hu . . . . . Tôi yêu cậu . . . . . . Tôi yêu cậu . . . . . ."
"Thật dễ nghe . . . . ." Vũ Chí Kiệt ôm chặt lấy phần eo đang không ngừng run rẩy của đối phương, dán sát mặt vào lồng ngực ấm áp của đối phương, hai mắt đột nhiên cảm thấy hơi chua xót, một chất lỏng nóng hầm hập chảy ra.
Lồng ngực có cảm giác âm ấm và ướt ướt, Trần An Cư đang chìm trong sợ hãi dần ngừng khóc lại. Tên quái vật đang tựa vào lồng ngực của cậu nửa ngày vẫn chưa phát ra tiếng nào, cũng chẳng làm ra hành động nào khác, cứ gắt gao đè cậu như vậy. Mặc dù sức nặng cơ thể đối phương khiến cậu hít thở không thông, nhưng đối phương dường như đang khóc và lộ ra vài phần yếu đuối, điều này khiến cậu tạm thời cảm thấy an toàn.
Trần An Cư cũng chẳng dám lên tiếng, ngay cả cơ thể cũng không dám tuỳ ý dịch chuyển gì cả, sợ khiến đối phương bị kích thích một lần nữa, lại làm mấy chuyện điên cuồng đối với cậu.
Một lúc sau, Vũ Chí Kiệt duỗi tay tắt cái đèn nhỏ ở đầu giường đi, ngồi dậy trong một bóng tối, bắt đầu loạt xoạt cởi quần áo. Trần An Cư nghe thấy rất rõ ràng, tâm trí lại trùng xuống một lần nữa, đối phương vẫn không bỏ qua cho cậu, vì mục đích đem cậu tới đây chính là để làm chuyện này mà.
Sau khi tầm mắt dần thích ứng với bóng tối, trong bóng tối mờ ảo có thể nhìn thấy thân hình cao lớn của đối phương. Trần An Cư cũng từ bỏ hết mọi hình thức chống cự, cậu quả thật sợ hãi đối phương lại dùng thứ ghê tởm nào đó để hù doạ mình.
Vũ Chí Kiệt cởi quần áo rất nhanh, nằm xuống bên người Trần An Cư vươn hai tay ôm cậu, nhiệt độ cơ thể cao và hô hấp cực nóng khác hẳn nhiệt độ trên cơ thể Trần An Cư, hai người trần trụi ôm chặt lấy nhau.
Cổ họng Vũ Chí Kiệt phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, chậm rãi cọ xát môi mình vào đối phương, loại thân mật này khiến người ta cảm thấy vô cùng sung sướng, còn có thể trấn an mọi lo âu và phẫn nộ.
"Trần An Cư . . . . . . . Mày đã nói, mày rất yêu tao . . . . . Mày không thể rời bỏ tao . . . . . Không được chạy trốn . . . . ." Vũ Chí Kiệt khi bình tĩnh lại không hề thô bạo và hung ác, trong giọng nói còn có cảm giác đang làm nũng.
". . . . . ." Trần An Cư hoàn toàn không dám nói ra lời từ chối, cứ nằm im không chịu nhúc nhích.
Chỉ cần không bị đối phương từ chối, Vũ Chí Kiệt liền cảm thấy vui vẻ. Sờ sờ trong ngăn kéo lấy ra một cái chìa khoá, cởi món đồ chơi đang còng tay Trần An Cư ra, còn nắm tay đối phương ôm vào trong ngực, dùng làn da ấm áp bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương: "Tay mày lạnh quá . . . . . À, hay là mày đói bụng?"
Trần An Cư cúi đầu nửa ngày mới nói một chữ "Ừ".
"Tao cũng vậy, nhưng mặc quần áo lại thì phiền lắm . . . . . . Để tao đi gọi đồ ăn đến là được!" Vũ Chí Kiệt lấy điện thoại bị ném trên tủ đầu giường, ánh sáng màu lam nhàn nhạt chiếu vào vẻ mặt vui sướng của hắn, Trần An Cư đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
"Vũ Chí Kiệt . . . . . ."
"Hả?"
"Cậu . . . . . Rốt cuộc là cậu muốn như thế nào? Rốt cuộc cậu . . . . . . đang suy nghĩ cái gì vậy? Có thể nói cho tôi biết không?" Trần An Cư dè dặt hỏi thử, thử trò chuyện thẳng thắn với đối phương một lần xem thế nào.
Vũ Chí Kiệt càng vui sướng hơn ném cái điện thoại xuống nằm xoay mặt về phía cậu, hai tay khoẻ mạnh ôm chặt lấy cậu: "Mày muốn nghe hả? Thật tốt quá! Tao . . . . Tao muốn mày đừng chuyển trường, mày thích tao, tao . . . . . Tao cũng rất thích mày, chúng ta ở bên nhau có được không? Đừng cãi nhau nữa, tao sẽ đối xử với mày thật tốt."
"Cậu nói 'thật tốt' là đưa tôi tới khách sạn à? Dùng mấy thứ đồ kia . . . . . Rốt cuộc là cậu có hiểu ý nghĩa của từ 'ở bên nhau' không vậy? Vũ Chí Kiệt, cậu là đồng tính à?"
Nghe đối phương lại ném ra câu hỏi kia, mặt Vũ Chí Kiệt đỏ bừng lên: "Ờ thì . . . . . . Tao cũng không biết. Dù sao thì mày là như vậy (ý là đồng tính ấy), tao . . . . . . Tao cũng có thể như vậy được."
Hết chương 33+34.