Bác Sĩ Đường, Ngàn Vạn Lần Đừng Yêu Em

Chương 9: KHÔNG THỂ NGỪNG THÍCH.



"Sao rồi? Tình hình của cô bé thế nào?"

Giọng nói gấp gáp của Thời Tranh Vũ vang lên, anh vừa thở gấp vừa lo lắng liếc nhìn về phía chiếc giường bệnh của cô bé Bánh Bao, nội tâm không khỏi cảm thấy chua xót.

Đường Dịch lặng im lắc đầu, khuôn mặt cũng không tốt là bao, ánh mắt đượm buồn.

"Cần phẫu thuật gấp nhưng...tôi sợ rất khó có thể thành công..." Im lặng hồi lâu, Đường Dịch mới nhỏ giọng nói.

Hiểu được sự lo lắng trong lòng Đường Dịch, Thời Tranh Vũ chỉ có thể vỗ bả vai hắn thay cho lời an ủi. Anh biết cô bé Bánh Bao rất quan trọng đối với Đường Dịch, từ lâu hắn đã coi cô bé như em gái ruột mà chăm sóc, chỉ tiếc cô bé mắc phải căn bệnh u não quái ác kia khó mà cứu chữa.

Là một bác sĩ, Thời Tranh Vũ hiểu được nỗi lo lắng, sự bất lực khi mà không thể cứu sống bệnh nhân.

Bởi lẽ Thời Tranh Vũ anh đã từng phải bất lực, phải khóc trong đau khổ khi mà không thể cứu sống cô em gái bé nhỏ mà anh yêu thương nhất, hơn ai hết nếu hiện tại cô bé Bánh Bao cũng không qua khỏi thì Đường Dịch cũng sẽ giống như anh.

Một kết quả chẳng ai mong muốn...

"Đường Dịch, anh yên tâm, nhất định chúng ta sẽ làm được!"

Im lặng một khoảng, Thời Tranh Vũ đưa ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt Đường Dịch, quyết tâm khẳng định. Chỉ cần họ cố gắng hết sức, chắc chắn ông trời sẽ không phụ lòng họ, anh tin chắc chắn sẽ có kì tích.

Chỉ cần có niềm tin và hy vọng, dù có 10% cơ hội sống sót cũng phải lạc quan, vẫn phải tin tưởng rằng nhất định kì tích sẽ xuất hiện.

Đường Dịch không đáp lại lời của Thời Tranh Vũ nhưng sâu trong mắt hắn ánh lên tia kiên định, trong lòng quyết tâm phải phẫu thuật thành công ca bệnh này.

Rất nhanh cô bé Bánh Bao được đẩy vào phòng phẫu thuật, Đường Dịch cùng Thời Tranh Vũ và một số bác sĩ, y tá cũng thay đồ đi theo phía sau. Ca phẫu thuật nhanh chóng đã diễn ra, mọi thứ đều trở nên im lặng, chỉ còn lại âm thanh máy móc cùng tiếng dao kéo va chạm vào nhau, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tại một nhà hàng cao cấp nào đó ở trung tâm Bắc Thành, Lạc Tâm cùng Cố Hoài Niệm vừa ăn xong bữa trưa muộn, nói một cách chính xác là Lạc Tâm ngồi nhìn Cố Hoài Niệm ăn.



"Lạc Lạc, cậu đang theo đuổi anh bác sĩ gì gì đó hả? Cậu có thật sự nghiêm túc không?"

Cố Hoài Niệm vừa múc một muỗng nhỏ bánh kem cho vào miệng, vừa ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tâm, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Lạc Tâm rơi vào trầm tư, khẽ chống tay trước cằm, suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Ừ. Tôi đang theo đuổi anh ấy, cũng rất nghiêm túc. Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao? Anh ta không thích cậu hả? Hay là có ý trung nhân?" Cố Hoài Niệm chớp chớp đôi mắt, ngây ngô hỏi.

Lúc nghe tin Lạc Tâm chủ động theo đuổi một người đàn ông Cố Hoài Niệm đã rất sốc, phải biết từ khi họ quen nhau cho đến hiện tại cô ấy chưa bao giờ thấy cô tỏ ra thích thú với người khác giới, huống chi nói là theo đuổi người ta.

Lạc Tâm không phải là một người con gái đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cô có rất nhiều người theo đuổi, chỉ tiếc chẳng một ai lọt vào mắt xanh của cô.

Cho nên, ngay lúc này đây Cố Hoài Niệm rất tò mò về nhan sắc của vị bác sĩ nào đó, không biết người như thế nào lại có thể khiến một trạch nữ như Lạc Tâm rung động.

"Haizz...đều không phải." Lạc Tâm lắc đầu, thở dài.

Khóe môi Cố Hoài Niệm giật giật, cái này không phải, cái kia cũng không phải, rốt cuộc là sao chứ?

"Vậy làm sao mà cậu lại ủ rũ như vậy? Nói đi, để quân sư tình yêu giúp cậu một tay."

Cố Hoài Niệm buông đĩa bánh kem trên tay xuống, nghiêm túc nhìn Lạc Tâm, tự tin hất cằm khẳng định bản thân.

Lạc Tâm bóp chán, thầm nghĩ cô bạn thân của mình có vẻ hơi tự tin quá thì phải, cô ấy cũng đã yêu đương gì đâu mà tự xưng là "quân sư tình yêu". Này cũng tự tin thái quá rồi đó!

"Anh ấy có chút lạnh lùng, mấy cô y tá nói rằng anh ấy rất khó theo đuổi. Mặc dù mỗi khi tôi đưa bữa trưa tới anh ấy đều nhận nhưng chưa bao giờ nói quá mười câu với tôi..." Lạc Tâm ủ rũ kể lại mọi chuyện cho cô bạn nào đó nghe, không sót một chữ.

Cố Hoài Niệm lắng nghe một cách chăm chú, cặp mày lâu lâu nhíu chặt lại tỏ vẻ không hài lòng.



"Niệm Niệm, cậu nói xem, liệu xác suất mình theo đuổi anh ấy thành công là bao nhiêu?" Lạc Tâm chán nản hỏi cô bạn nào đó.

Cố Hoài Niệm xoa xoa cằm, suýt xoa hồi lâu, mới chầm chậm nói:

"Cái này hơi khó nói. Theo những gì cậu nói thì anh ta có vẻ như rất khó theo đuổi, cho nên, tôi nghĩ cậu có thể thay đổi đối tượng khác."

Lạc Tâm thoáng sững sờ trước câu nói của cô bạn nào đó, tâm không khỏi trùng xuống, trong lòng tự hỏi bản thân liệu rằng cô có thể bỏ cuộc giữa chừng?

Không, cô không thể!

Bởi vì từ lâu cô đã yêu hắn, trái tim cô không thể ngừng thích hắn, thích con người lạnh lùng, khó gần trong mắt người đời là hắn.

Thích vị bác sĩ sẽ ân cần, dịu dàng trước mặt một cô bé bệnh nhân nhỏ tuổi. Thích cái cách hắn ngại ngùng đỏ mặt mỗi khi nhận đồ ăn từ cô, thích giọng nói trầm ấm kia, thích...mọi thứ từ con người hắn...

Cho nên, đến cuối cùng, Lạc Tâm không thể bỏ cuộc.

"Niệm Niệm, cậu biết không? Anh ấy trong mắt tôi không thể thay thế, cho nên, cậu nói làm sao mà tôi có thể đổi đối tượng được đây?" Lạc Tâm khẽ nở một nụ cười chua chát, bất lực nói.

Bầu không khí trở nên im lặng một cách lạ thường, Cố Hoài Niệm chỉ có thể ngồi ngây dại nhìn cô bạn thân của mình, trong lòng thầm có đáp án.

Lần này Cố Hoài Niệm cô hiểu rồi, khi đã mở lòng ra thích một người đàn ông, rất khó có thể buông bỏ. Huống chi là một trạch nữ như Lạc Tâm, nếu muốn cô từ bỏ quả là điều khó khăn, trừ khi đối phương khiến cô tổn thương sâu sắc.

"Lạc Lạc, cố lên! Tôi tin cậu có thể làm được." Cố Hoài Niệm cười rạng rỡ như ánh bình minh, động viên Lạc Tâm.

Như hiểu được tấm lòng của đối phương, Lạc Tâm cũng rạng rỡ đáp lại bằng một nụ cười tươi. Cả hai cô bạn nào đó tiếp tục nói chuyện phiếm, sau cùng chào tạm biệt nhau trở về nhà.

Ánh chiều tà cũng dần buông xuống, những dải mây lơ lửng nhuộm tím cả phía chân trời...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv