Lúc Lạc Tâm đến sân bay Cố Hoài Niệm vẫn ngồi ngắm nghía chữ kí rồng bay phượng múa của thần tượng, còn cười tủm tỉm hệt như một kẻ ngốc.
"Niệm Niệm, cậu bị sao thế? Tự dưng nhìn tờ giấy cười một mình, bộ vừa gặp trai đẹp à?"
Lạc Tâm đi đến trước mặt Cố Hoài Niệm, vỗ nhẹ vào bả vai của cô ấy, khó hiểu hỏi.
Cố Hoài Niệm vẫn không thể rời ánh mắt khỏi chữ kí kia, một mực nhìn chằm chằm nó giống như muốn xuyên thủng luôn cả tờ giấy, tạm bợ trả lời cô bạn nào đó.
"Không có gì."
Nhận được câu trả lời cộc lốc, Lạc Tâm bĩu môi, thầm nghĩ cô bạn Cố Hoài Niệm này thật lạ, chắc chắn có vấn đề. Nghĩ vậy, Lạc Tâm rón rén đi lại gần hơn, nhanh tay cướp lấy tờ giấy trên tay Cố Hoài Niệm, xem thử thứ gì đã khiến cô bạn mình mê mẩn đến vậy.
Đập mắt vào Lạc Tâm là chữ kí rồng bay phương múa của nam ca sĩ Lâm Diệc Tư, một thần tượng của giới trẻ hiện nay, hai mắt cô sáng quắc chớp chớp nghiêng người nhìn cô bạn bên cạnh.
"Cậu làm sao có được cái này?" Lạc Tâm không giấu nổi phấn khích mà hỏi.
Cố Hoài Niệm giật lại tờ giấy chữ kí, nhanh chóng cất vào túi, cảnh giác liếc nhìn Lạc Tâm.
"Tôi vừa gặp anh ấy xin đó. Cậu đừng mơ cướp làm của riêng, hứ!"
Lạc Tâm hậm hực nhìn Cố Hoài Niệm, trong lòng thầm nghĩ cô bạn thân thật may mắn, cư nhiên lại gặp được Lâm Diệc Tư ở sân bay. Nếu cô đến sớm hơn có khi cũng gặp được rồi, huhu, may mắn không mỉm cười với cô.
"Hừ! Tôi mới không thèm cướp." Lạc Tâm lườm nhẹ cô bạn nào đó, nói tiếp: "Được rồi, chúng ta mau về thôi, còn ở đó nữa là đói ngất đấy!"
Nghe Lạc Tâm nói thế, Cố Hoài Niệm mới sực nhớ tới cái bụng đói meo của mình, cười hắc hắc nhìn sang cô, làm động tác đồng ý.
"Suýt nữa tôi quên, hì hì." Cố Hoài Niệm cầm theo chiếc vali, đi theo phía sau Lạc Tâm.
Lạc Tâm chỉ có thể lắc đầu ngao ngán trước câu nói 'Suýt nữa tôi quên' của cô bạn nào đó, không ngờ cũng có lúc Cố Hoài Niệm lại vì thần tượng mà quên cả ăn.
Mặc dù Lạc Tâm cô cũng rất mê Lâm Diệc Tư vì giọng hát rất hay của anh nhưng không đến mức như Cố Hoài Niệm, phải nói rằng cô ấy không chỉ mê mà còn rất cuồng thần tượng, cũng không biết điều đó có lợi hay có hại nữa.
Mà thôi, mặc kệ đi, Lạc Tâm cô không quan tâm, bây giờ cô chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là cưa đổ Đường Dịch mà thôi.
Trong mắt cô, Đường Dịch là người đàn ông đẹp nhất, chỉ tiếc hắn có chút lạnh lùng, cô đã theo đuổi hắn lâu vậy mà hắn còn chẳng nói quá mười câu với cô.
Aaa...sao mà con đường truy phu gian nan quá!
Nhiều lúc Lạc Tâm cũng nghĩ tới việc bỏ cuộc nhưng trái tim cô lại không cho phép, bởi vì cô đã yêu Đường Dịch, đời này đã quyết nếu không phải hắn thì sẽ không bao giờ kết hôn.
Tại bệnh viện Bắc Thành, sau khi giải quyết xong bữa trưa, mọi người lại bắt đầu làm việc.
Đường Dịch cũng không ngoại lệ, vừa ăn được vài ba miếng đồ ăn Lạc Tâm đem đến, hắn đã phải cất vội vì tình trạng bệnh tình của cô bé Bánh Bao chuyển biến xấu.
Hắn cấp tốc đi đến phòng bệnh của cô bé xem xét tình hình, sắc mặt không mấy khả quan khi nhìn thấy cô bé Bánh Bao trước đó vẫn còn vui vẻ cười đùa nói chuyện giờ đã hôn mê bất tỉnh, sự lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt điển trai của hắn.
"Bác sĩ Đường, tình trạng cô bé rất xấu, e là chúng ta phải nhanh chóng làm phẫu thuật."
Ngô Phương đứng bên cạnh Đường Dịch bỗng lên tiếng, sắc mặt cô ta cũng lo lắng không kém.
Dạo gần đây Ngô Phương thường xuyên đến thăm cô bé Bánh Bao vì muốn Đường Dịch chú ý đến cô ta, thân là một vị bác sĩ chuyên khoa não cô ta đủ tự tin có thể sánh vai cùng với hắn.
Bởi vì Ngô Phương biết ngoài Thời Tranh Vũ ra thì cô ta chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí cộng sự.
"Chuẩn bị phòng phẫu thuật, nhanh lên!"
Đường Dịch không để ý đến lời nói của Ngô Phương, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho một vị bác sĩ khác ở bên cạnh. Vị bác sĩ kia gật đầu, cùng hai cô y tá rời đi làm nhiệm vụ hắn giao phó.
Đường Dịch buồn bã nhìn cô bé Bánh Bao, dịu dàng vươn tay sờ lên gò má gầy gò của cô bé, nội tâm không ngừng dâng lên cỗ chua xót.
Hắn từ lâu đã xem cô bé Bánh Bao giống như em gái mình, mặc dù tình trạng bệnh tình chuyển biến xấu đã nằm trong dự liệu của hắn nhưng vẫn không tránh khỏi việc đau lòng, hắn đã tự nhủ bản thân nhất định phải cứu sống cô bé.
"Đường Dịch, ca phẫu thuật này hãy để em làm cộng sự của anh nhé." Ngô Phương hơi suy tư một chút, sau đó nhỏ giọng lên tiếng.
Đường Dịch hơi khựng người lại, quay sang nhìn cô ta với ánh mắt thăm dò, sau đó thẳng thừng từ chối:
"Bác sĩ Ngô, sinh mạng của cô bé không phải thí nghiệm cho cô để khoe thành tích. Cho nên...tôi nghĩ vị trí này cô không thích hợp."
Bị Đường Dịch thẳng thừng từ chối, biểu cảm trên khuôn mặt Ngô Phương trở nên cứng ngắc, mím chặt môi không thốt nên lời.
Đường Dịch từ chối Ngô Phương là có lý do cả, bởi vì đã từng có một lần cô ta làm cộng sự cùng hắn, suýt chút nữa khiến bệnh nhân bị tử vong bởi sơ xuất nhỏ của cô ta trong quá trình phẫu thuật.
Cũng từ lần đó Đường Dịch không bao giờ để cô ta làm cộng sự của mình nữa, vị trí cộng sự của hắn từ lúc đó cho tới bây giờ đều là Thời Tranh Vũ.
"Đường Dịch...lần đó chỉ là ngoài ý muốn, lần này em sẽ làm tốt mà. Anh có thể..."
Ngô Phương siết chặt hai tay đan vào nhau, khẩn thiết ngước nhìn Đường Dịch, cầu mong hắn cho cô ta một cơ hội.
Nhưng không để cô ta nói hết câu hắn đã lạnh lùng cắt ngang:
"Không thể!"
Ngô Phương chết lặng tại chỗ, cả cơ thể run lên vì tức giận, cô ta đã rất nỗ lực cố gắng để có thể gần gũi với Đường Dịch, vậy mà hắn lại chẳng để ý đến cô ta dù chỉ một chút.
Người trong bệnh viện Bắc Thành này đều biết Ngô Phương cô ta thầm yêu Đường Dịch, ấy vậy mà hắn lại phớt lờ, không ngừng tránh né cô ta mọi lúc mọi nơi.
Ban đầu Ngô Phương cứ ngỡ Đường Dịch bản chất là người lạnh lùng, khó gần, không gần nữ sắc nhưng qua những tin đồn của hắn với cô gái Lạc Tâm kia mà cô ta nghe thấy thì mọi thứ đã khác.
Nói trắng ra là Ngô Phương đang ghen tị với Lạc Tâm, vì cớ gì cô ta là người quen biết Đường Dịch trước nhưng lại bị hắn phớt lờ, còn Lạc Tâm cùng lắm cũng chỉ mới quen lại nhận được sự ưu ái của hắn.
Ngô Phương không cam lòng, người đàn ông ưu ái như Đường Dịch phải thuộc về cô ta, nhất định không thể để rơi vào tay kẻ khác!