Cuối tuần, Lạc Tâm hào hứng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho cô bé Bánh Bao, tiện thể làm luôn phần cho Đường Dịch.
Vài ngày trước Lạc Tâm có nghe Đường Dịch nói ca phẫu thuật cho cô bé Bánh Bao đã có kì tích xuất hiện, thành công hơn mong đợi. Cô bé vừa tỉnh lại, hơn nữa sức khỏe cũng tốt hơn rất nhiều.
Không chỉ vậy, Lạc Tâm đã có được phương thức liên lạc của Đường Dịch, cũng như kết bạn Wechat, tất cả đều nhờ có cô bé Bánh Bao.
Trong lòng cô rất hạnh phúc, vì có thể kéo gần khoảng cách với hắn, ít nhất hắn đã không còn lạnh lùng, khó gần như trước.
Đồng thời Lạc Tâm cũng cảm nhận được Đường Dịch cũng để ý đến cô, ánh mắt hắn nhìn cô rất khác, có cái gì đó rất không bình thường. Cơ mà cô thích, chỉ với điều đó đã cho thấy cô có cơ hội, mối quan hệ của họ có khả năng tiến thêm bước nữa.
Cảm giác được crush để ý cũng không tệ!
Vừa nghĩ tới Đường Dịch, Lạc Tâm không kiềm chế được mà đỏ ửng hai má, khóe môi cong lên nở một nụ cười hạnh phúc.
Hết thảy biểu cảm trên khuôn mặt của cô đều bị mẹ cô - Lạc phu nhân nhìn thấy, bà khẽ mỉm cười, đi đến chỗ con gái, trêu chọc:
"Ái chà, hôm nay con gái của mẹ vui vẻ thế! Nói mẹ nghe xem, con với bác sĩ Đường tiến triển đến đâu rồi? Đã nắm tay, hôn môi chưa?"
"Mẹ, con vẫn đang theo đuổi anh ấy mà..." Cô ngại ngùng đáp lại mẹ mình.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng đến viễn cảnh cô và hắn nắm tay, hôn môi nhau, đáng tiếc đó cũng chỉ là viển vông. Được nói chuyện với hắn nhiều chút cô đã thấy hạnh phúc rồi, cô chưa dám mơ tới mấy việc như nắm tay, hôn môi đâu, quá xa vời.
"Con đó, phải nhanh lên, kẻo cậu ấy lại bị cô gái khác giành mất đấy!" Lạc phu nhân thêm dầu vào lửa.
Lạc Tâm xụ mặt xuống, có chút bất mãn nhìn mẹ mình, than vãn:
"Con vẫn đang theo đuổi anh ấy mà, chỉ là...anh ấy khó theo đuổi quá. Với lại chuyện gì cũng phải từ từ chứ, nhỡ đâu dọa người ta sợ chạy mất thì sao?"
Nghe thấy con gái mình nói có lý, Lạc phu nhân gật gật đầu phụ họa. Chuyện gì cũng phải từ từ, nếu nhanh quá cũng không tốt, cái kia cũng chỉ là bà quá nóng lòng muốn con gái có bạn trai thôi.
Hơn nữa, bác sĩ Đường là người ưu tú như vậy, bà sợ rằng hắn sẽ bị cô gái khác cướp mất. Lo trước cũng không phải chuyện gì xấu nha, cậu con rể này cả bà và chồng đều rất ưng ý nhưng phải xem con gái bà với người ta có duyên hay không.
"Được rồi, mẹ ủng hộ con. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, mẹ tin con gái của mẹ sẽ làm được." Nghĩ ngợi một chút, bà dặn dò con gái.
Lạc Tâm mỉm cười gật đầu, tiếp tục nấu ăn. Lạc phu nhân nhìn con gái hồi lâu, sau đó cũng rời khỏi phòng bếp, thấy con gái vui vẻ như vậy bà cũng yên tâm phần nào, con gái lớn rồi cũng không thể giữ ở nhà mãi.
Chuẩn bị xong đồ ăn, Lạc Tâm thay đồ rồi đi đến bệnh viện Bắc Thành. Vừa bước vào sảnh bệnh viện, cô đã chạm mặt Thời Tranh Vũ, bên cạnh anh còn có một vị bác sĩ nữ khác.
Nhìn thấy cô, Thời Tranh Vũ vui vẻ ra mặt, tiến lại gần bắt chuyện:
"Lạc tiểu thư, chào cô! Lại đến tìm bác sĩ Đường hả?"
Lạc Tâm khẽ cười mỉm, gật đầu: "Ừ, tôi đến tìm anh ấy."
"Chắc giờ anh ấy đang ở cùng cô bé Bánh Bao, cô có thể trực tiếp đến đó. Tôi nghĩ anh ấy cũng đang chờ cô đấy!"
Thời Tranh Vũ hào hứng tiếp lời, tinh nghịch nháy mắt với cô, không hề trông thấy sắc mặt của Ngô Phương bên cạnh đã thay đổi.
Cô ta nhìn chằm chằm Lạc Tâm với ánh mắt căm ghét, bàn tay sau lớp áo khoác siết chặt lại, chỉ hận không thể khiến cho cô biến mất khỏi tầm mắt.
Lạc Tâm cũng không nói nhiều lời, chào tạm biệt Thời Tranh Vũ, sải bước vào thang máy.
Lúc đi qua Ngô Phương, Lạc Tâm cố ý liếc nhìn cô ta một cái, cô đã tinh ý nhận ra vị nữ bác sĩ này giống như không thích cô. Mà lý do hiển nhiên có liên quan tới Đường Dịch, cô ta xem ra là một trong những tình địch của cô.
Theo đuổi một người đàn ông ưu tú quá cũng khổ, bởi lẽ xung quanh người đó luôn có rất nhiều ong bướm, hễ bạn không chú ý một chút là có thể người đó sẽ bị dụ dỗ đi.
Bởi vậy mới có câu: 'Xinh đẹp quá cũng là một cái tội.'
Câu này áp dụng cho người như Đường Dịch cũng đúng tám, chín phần. Vận đào hoa của hắn rất tốt, các cô gái trẻ độc thân, các nữ y tá,...đều nhìn hắn với ánh mắt thèm thuồng.
Nếu sau này ai làm bạn gái của Đường Dịch có lẽ phải làm kẻ thù của hàng vạn nữ nhân say mê sắc đẹp kia cũng nên.
Nghĩ đến đây, Lạc Tâm không khỏi cảm thấy ảo não, tình địch của cô nhiều thật đấy. Nhưng không sao, cô đủ tự tin chinh phục được hắn, đánh bại hết thảy.
Ít nhất cho đến giờ phút hiện tại Lạc Tâm cô là người đầu tiên và duy nhất công khai theo đuổi hắn mà không bị từ chối thẳng thừng. Cô phải thấy hãnh diện mới đúng, cho nên cô không cần phải lo lắng.
Nghĩ ngợi lung tung suốt dọc đường, không biết từ lúc nào cô đã đi đến phòng bệnh của cô bé Bánh Bao, đúng như những gì Thời Tranh Vũ nói, hắn quả nhiên là ở đây.
Lạc Tâm vươn tay đẩy nhẹ cửa bước vào, thấy cô cả Đường Dịch và Bánh Bao đều vui vẻ, tiếc là hắn che giấu quá kĩ cô không nhận ra.
"Chị Lạc Tâm..." Cô bé Bánh Bao nhỏ giọng gọi tên cô.
Lạc Tâm nhẹ nhàng tiến đến giường bệnh của cô bé, hỏi han:
"Em khỏe hơn chưa? Nay chị có mang chút cháo chị nấu cho em, lát nữa nhớ ăn đó!"
Cô bé gật đầu chắc nịch, mỉm cười nhìn cô: "Em cảm ơn chị."
Khẽ vươn tay xoa xoa nhẹ gò má cô bé, Lạc Tâm cười mỉm gật đầu. Ánh mắt hơi liếc nhìn Đường Dịch bên cạnh, không biết từ lúc nào hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, vô thức hai ánh mắt chạm nhau.
Cả Đường Dịch và Lạc Tâm đều giật mình, ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, hắn còn ho khan vài tiếng che đi sự lúng túng.
Nội tâm có chút hoảng loạn, im lặng một lúc, hắn mới nhẹ nhàng nói:
"Cô bé Bánh Bao cần nghỉ ngơi, Lạc tiểu...Lạc Tâm, chúng ta có thể quay lại thăm cô bé sau."
Nghe Đường Dịch nói thế, Lạc Tâm cũng không nói nhiều lời, dặn dò cô bé Bánh Bao vài câu, sau đó đưa đồ ăn cho mẹ cô bé rồi cùng Đường Dịch rời đi.