Bác Sĩ Đường, Ngàn Vạn Lần Đừng Yêu Em

Chương 7: NGẠI NGÙNG.



Mặt hồ yên ả bỗng bị lay động bởi làn gió nhẹ, tạo nên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, làn nước trong veo cứ như vậy bị những gợn sóng khuấy động.

Bên trên bờ hồ, Lạc Tâm vừa vặn dừng bước, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, buồn phiền nhìn về phía mặt hồ.

Nghĩ tới chuyện vừa nãy ở bệnh viện cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng, phải biết cô đã lấy hết dũng khí mới có thể thẳng thắn nói ra rằng cô đang theo đuổi hắn, lúc đó cô khẩn trương đến mức tim đập mạnh đến nỗi muốn rớt ra ngoài.

May mắn Đường Dịch cũng không hỏi nhiều chỉ khẽ gật đầu, sau đó vì quá ngại nên Lạc Tâm đã lấy cớ bận việc nên rời đi trước, bỏ lại phía sau vị bác sĩ nào đó với hai gò má cùng vành tai đỏ ửng.

"Trời đất ơi! Sao mà mình có thể nói ra câu đó chứ! Aaa...giờ nghĩ lại thật quá mất mặt rồi!"

Lạc Tâm không nhịn được tự vỗ vỗ vào khuôn mặt nóng ran của mình, tự lẩm bẩm một mình, nội tâm không ngừng gào thét.

Đúng lúc này có một người phụ nữ trung niên đi tới gần chỗ Lạc Tâm, thấy cô tự vỗ vỗ vào mặt mình, còn lẩm bẩm một mình sau đó đứng bật dậy đi gần tới mặt hồ. Người phụ nữ trung niên hoảng hốt, vội chạy đến kéo lấy tay cô, gấp gáp nói:

"Này cháu gái, đừng làm chuyện dại dột! Có chuyện gì có thể từ từ giải quyết mà..."

Lạc Tâm ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên đang nắm lấy tay mình, khuôn mặt có chút khó đỡ, gượng gạo nhìn bà ấy.

"A, không...không phải như bác nghĩ đâu... Cháu chỉ muốn hóng mát tý thôi ạ." Lạc Tâm vội vã xua tay, giải thích.

Cô chỉ muốn đứng dậy để hít thở không khí thôi mà, đâu có ý gì đâu, sao tự dưng lại bị bác gái này hiểu lầm muốn tự sát thế?

Mặc kệ Lạc Tâm đã giải thích, người phụ nữ trung niên kia vẫn kiên quyết nắm chặt tay cô, kéo cô cách xa bờ hồ. Tiếp đó khẽ thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.

"Cháu gái à, cháu không cần phải giải thích, bác hiểu mà. Tuổi trẻ các cháu hễ thất tình là đều tìm đến cách thức cực đoan để giải thoát bản thân, cháu đừng nghĩ dại dột như người ta."

Người phụ nữ trung niên khẽ nói, thấy gò má cô trở nên ửng hồng, khóe mắt còn vương chút nước, bà càng đau lòng hơn. Trong lòng quyết tâm khai sáng cho cô gái trẻ trước mắt, không để cô phải bỏ mạng, phí phạm thanh xuân.

"Đàn ông tốt trên đời này còn nhiều lắm, nếu cần bác có thể giới thiệu cho cháu. Cháu trai của bác đẹp trai lắm, thằng bé còn là bác sĩ nữa, rất tốt nha..."



Người phụ nữ trung niên cứ thế không quan tâm đến biểu cảm gượng gạo trên khuôn mặt của Lạc Tâm mà thao thao bất tuyệt, còn nhiệt tình muốn giới thiệu cháu trai cho cô.

Khóe môi Lạc Tâm giật giật, ảo não không biết phải giải thích ra sao cho bác gái trước mắt này hiểu, cô thật sự chỉ đơn thuần muốn hít thở không khí trong lành mà thôi, không hề có ý định muốn tự sát.

"Bác gái...cháu thật sự chỉ đến đây đi dạo hít thở không khí thôi, cháu không có nghĩ quẩn." Lạc Tâm chân thành giải thích cho vị bác gái trước mặt.

Người phụ nữ trung niên nghệt mặt ra một lúc, như hiểu ra vấn đề, cười xuề xòa, ái ngại nhìn Lạc Tâm.

"Vậy...cháu thật sự không có nghĩ quẩn hả?" Bà không tin lắm, hỏi lại một lần nữa.

Lạc Tâm mỉm cười, chắc nịch gật đầu: "Vâng. Cháu chỉ đến đây đi dạo thôi."

Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu, dặn dò Lạc Tâm đôi câu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng bà ấy khuất dần, Lạc Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, thời buổi này thật khó đỡ, khi không lại bị người ta hiểu lầm muốn tự sát, chắc từ sau lần này cô sẽ không dám đến bờ hồ hóng mát nữa.

Ngồi ngẩn ngơ hồi lâu trên ghế, bỗng tiếng chuông điện thoại thức tỉnh Lạc Tâm, cô lục lọi lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách ra, ấn nhấc máy.

"Lạc Lạc, cậu đang ở đâu vậy? Tôi xuống máy bay rồi, sao lại không thấy cậu?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của cô bạn Cố Hoài Niệm.

"Đùng!" một tiếng nổ vang trong đầu Lạc Tâm, chết tiệt, cô quên béng mất đến sân bay đón cô bạn thân của mình rồi!

Huhu...tất cả là vì bác gái kia cứ thao thao bất tuyệt giới thiệu cháu trai của bác ấy, hại cô không kịp trở tay, nhất thời quên mất chuyện trọng đại.

"Niệm Niệm, cậu đợi tôi một chút nhé! Tôi tới ngay đây." Lạc Tâm dịu giọng nói.

Đầu dây bên kia Cố Hoài Niệm khẽ bóp chán, đoán ra cô bạn nào đó đã quên mình, thầm ảo não một phen sau đó nói tiếp:

"Rồi rồi! Bà cô của tôi nhanh lên nhé! Tôi sắp xỉu vì đói rồi."



"A, được được. Tôi tới ngay!" Lạc Tâm cười hì hì, đáp. Nghĩ nghĩ một lúc, lại hỏi:

"Ơ nhưng mà sao cậu lại đói? Không phải trên máy bay cũng có đồ ăn sao?"

Cố Hoài Niệm ở đầu dây bên kia như muốn bốc hỏa, tự dưng cảm thấy cô bạn Lạc Tâm này hôm nay bị khùng, mọi khi có thấy cô lắm lời như vậy đâu.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, nói vào điện thoại: "Bà cô của tôi ơi, cậu không biết tôi không nuốt trôi được mấy món ăn trên máy bay hả? Đừng ở đó lảm nhảm nữa, mau đến đón tôi đi!"

Lạc Tâm gật gù hiểu ra vấn đề, đáp lại: "Đợi tôi một lát!"

Xong xuôi, cô cúp máy rồi bắt xe đi đến sân bay Bắc Thành. Trưa nay ra ngoài vội vàng quá nên cô không có lái xe, nghĩ ngợi một chút quyết định bắt taxi đi đón Cố Hoài Niệm, bây giờ mà gọi bác tài xế của Lạc gia đến cũng hơi bất tiện.

Sân bay Bắc Thành, người qua kẻ lại tấp nập. Cố Hoài Niệm xách theo vali hành lý ngồi xuống ghế đợi ngoài sảnh chính, ánh mắt liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Lạc Tâm.

Từ lúc cô cúp máy đến giờ đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn không thấy cô đến, Cố Hoài Niệm giống như sắp bốc hỏa lần thứ hai.

"Sao Lạc Lạc lâu thế nhỉ? Nói mình đợi một lát mà cả nửa tiếng đồng hồ rồi không thấy."

Cố Hoài Niệm bức bối trong lòng, lẩm bẩm một mình. Cô ấy đâu biết rằng Lạc Tâm ở bên kia cũng giống y hệt cô ấy, lý do ấy à, bị tắc đường nên không thể đến sớm.

Đang lúc buồn bực không có gì giải tỏa tâm trạng bỗng ánh mắt Cố Hoài Niệm chạm phải một thân ảnh quen thuộc phía trước, đôi mắt cô ấy tỏa sáng như ánh mặt trời, kích động đứng bật dậy chạy đến chỗ thân ảnh kia.

Vừa níu lấy cánh tay anh, vừa hỏi: "Anh là Lâm Diệc Tư đúng không? Em là fans của anh, có thể cho em xin chữ kí của anh được không?"

Lâm Diệc Tư trong bộ dạng hóa trang kín mít thoáng kinh ngạc, anh đã trang bị đến mức này rồi mà vẫn có fans nhận ra, ôi thật là...

"Đi đi mà, em sẽ không để mọi người biết anh là Lâm Diệc Tư đâu." Cố Hoài Niệm chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nũng nịu nói.

Lâm Diệc Tư bất lực thở dài, cuối cùng chỉ có thể làm theo yêu cầu của cô, sau đó nhanh chóng rời đi. Lấy được chữ kí thần tượng, Cố Hoài Niệm cười không khép được miệng, vui vẻ đến mức quên luôn việc đang đói và cô bạn nào đó đến trễ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv