Rời khỏi bệnh viện Bắc Thành, Lạc Tâm đến Nam Lục tìm gặp Lục Thâm, ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mắt cô không khỏi cảm thán quá xa hoa.
Không hổ danh là tập đoàn lớn nhất nhì Bắc Thành, những năm qua Nam Lục dưới sự dẫn dắt của Lục Thâm một bước phát triển vượt bậc, tập đoàn An Lạc của Lạc gia còn thua xa.
Có lẽ chính vì lẽ đó mà Lục Thâm mới soạn ra một bản hợp đồng không công bằng kia, hẳn là anh muốn cho cô biết khó mà lui, nếu cứ tiếp tục muốn hợp tác cũng chẳng thu được lợi nhuận cao.
Ngược lại có khả năng sẽ bị thua lỗ, tính đi tính lại vẫn là tập đoàn An Lạc chịu thiệt, mà nếu như không lỗ vốn cũng chẳng được bao nhiêu lợi nhuận.
Nói tóm lại, Lạc Tâm không thể chấp nhận được nên mới đến tìm vị lãnh đạo nào đó đàm phán.
Khẽ hít một hơi thật sâu, Lạc Tâm sải bước đi về phía quầy lễ tân, thấy có khách tới cô lễ tân đang tám chuyện với đồng nghiệp phòng kế toán bèn lấy lại tinh thần, vui vẻ nhìn cô chào hỏi.
"Xin chào tiểu thư, cho hỏi tôi có thể giúp gì cho cô ạ?"
"Làm phiền cô liên hệ với Lục tổng, tôi có chuyện muốn gặp anh ấy." Lạc Tâm mỉm cười, nói với cô lễ tân.
Cô lễ tân vẫn giữ nguyên thái độ vui vẻ, cầm lấy điện thoại bàn, ấn ấn mấy con số trên bàn phím, sau đó gọi. Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nghe máy, cô lễ tân nói cái gì đó rồi lại quay sang nhìn Lạc Tâm.
"Tiểu thư có thể nói tên của cô được không ạ? Phía bên phòng thư kí Lục tổng muốn biết danh tính của cô?" Cô lễ tân nhỏ giọng hỏi.
"Tôi là Lạc Tâm, Phó tổng của An Lạc, muốn đến gặp Lục tổng bàn bạc công việc." Lạc Tâm thành thật đáp.
Cô lễ tân gật đầu cảm ơn, rồi nói vào điện thoại, một lúc sau cô ấy vui vẻ mời Lạc Tâm lên tầng 20 gặp Lục tổng của họ.
"Ting!" một tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra, Lạc Tâm rảo bước ra bên ngoài hành lang. Cô đưa mắt liếc nhìn xung quang một lượt, sau cùng ánh mắt dừng lại trước phòng tiếp khách ở bên trái của cô, hít một hơi thật sâu cô nhẹ nhàng gõ cửa vài cái.
Bên trong phòng phát ra một âm thanh trầm thấp của một người đàn ông: "Mời vào!"
Lạc Tâm đẩy nhẹ cánh cửa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, nhanh chóng tiến vào bên trong. Vừa bước vào cô đã thấy Lục Thâm đang ngồi nhàn nhã ở sofa, lưng tựa vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại.
Cảm nhận được sự tồn tại của Lạc Tâm, Lục Thâm mở mắt, ánh mắt khẽ dao động, anh di chuyển thân thể ngồi ngay ngắn trở lại.
"Lạc tiểu thư, mời ngồi!" Lục Thâm hơi mỉm cười, làm động tác mời ngồi.
Lạc Tâm cũng không khách khí mà tự nhiên ngồi xuống, nghĩ ngợi một chút, cô quyết định đi thẳng vào vấn đề.
"Lục tổng, chắc anh cũng biết một chút tình hình qua lời Phó tổng Lạc rồi nhỉ? Tôi đến đây muốn đàm phán lại phần lợi nhuận trong bản hợp đồng kia, không biết anh có thể xem xét lại không?"
Bàn tay đang rót trà của Lục Thâm hơi khựng lại, khóe môi cong nhẹ nở một nụ cười ý vị sâu xa, trong lòng có chút kinh hỉ. Cuối cùng anh cũng dụ được cô đến đây gặp mình, nhiều năm không gặp cô nhóc hồi xưa vẫn giữ vững cái tính cách quật cường đó, cô không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt.
"Lạc tiểu thư muốn bao nhiêu?" Lục Thâm cầm tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, đưa mắt liếc nhìn cô.
"Ít nhất cũng phải 5 - 4, tôi biết An Lạc chúng tôi không bằng Nam Lục nhưng nếu muốn hợp tác cũng phải công bằng một chút!" Lạc Tâm nghiêm mặt, đưa ra lời đề nghị.
Khuôn mặt Lục Thâm thoáng suy tư, anh đặt nhẹ tách trà xuống bàn, sau đó dứt khoát gật đầu đồng ý.
"Được, cứ quyết định như vậy đi." Anh trầm giọng nói.
Lạc Tâm kinh ngạc trong lòng, vậy là anh ta đồng ý rồi hả? Sao mà dễ dàng thế nhỉ, rõ ràng Lạc An Cẩn nói anh ta rất khó đàm phán mà?
Sao Lạc Tâm cô cứ có cảm giác bản thân bị anh họ cô hố nhỉ? Có gì đó sai sai nhưng nhất thời cô không biết nó sai ở đâu, cuối cùng đành mặc kệ, nói với Lục Thâm vài câu sau đó rời đi.
Kí xong hợp đồng, những ngày sau đó Lạc Tâm lại bắt đầu vùi đầu vào công việc, dù rất bận rộn nhưng trưa hôm nào cô cũng dành thời gian đưa cơm đến bệnh viện cho Đường Dịch.
Mặc dù hắn không tỏ rõ thái độ gì nhưng cũng không hề từ chối bữa trưa của cô, lâu dần thành thói quen, bất giác thói quen ấy cũng diễn ra được hơn một tháng.
Các bác sĩ cùng khoa với Đường Dịch được một phen hóng hớt, họ đều nhận định Lạc Tâm chính là bạn gái của hắn, còn đồn thổi khắp bệnh viện.
Ngoài ra, mấy cô y tá cũng bắt đầu cảm thấy ghen tị với Lạc Tâm, vì lần đầu tiên họ thấy bác sĩ Đường lại quan tâm đến một cô gái như cô. Riêng cô ý tá đã trọc ghẹo Lạc Tâm hồi trước thì lại khác, cô ấy rất vui vẻ vì CP của mình sắp thành đôi, trong mắt của cô ấy cô với bác sĩ Đường rất hợp.
Lúc này, Đường Dịch vừa đi thăm cô bé Bánh Bao trở lại, hắn đang cùng một vài đồng nghiệp trong đó có cả Thời Tranh Vũ chuẩn bị đi ăn trưa thì bắt gặp Lạc Tâm.
Vẫn như mọi ngày, trên tay cô luôn là bữa trưa mà cô chuẩn bị. Thấy cô, các đồng nghiệp của Đường Dịch không ngừng huýt sáo, mỉm cười trêu chọc:
"Âyza, bác sĩ Đường lại được nếm mùi vị của món ngon rồi nha. Anh thật có phúc!"
"Đúng đúng, Lạc tiểu thư thật chu đáo. Tôi ước mình cũng có cô bạn gái như vậy."
"Xí! Cậu nằm mơ đi!"
"..."
Mặc kệ những lời lẽ trêu chọc của đồng nghiệp, Đường Dịch chỉ im lặng nhìn Lạc Tâm trước mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Tinh ý nhận ra vấn đề, Thời Tranh Vũ huých vai đồng nghiệp bên cạnh, cố ý nói lớn:
"Nào mọi người, chúng ta đi ăn thôi. Đừng ở đây lảm nhảm nữa, bóng đèn sáng quá!"
Mấy đồng nghiệp kia cũng hiểu ý, cười cười chào tạm biệt Đường Dịch và Lạc Tâm, sau đó cả đám rời đi trước. Rất nhanh trong hành lang bệnh viện rộng rãi chỉ còn lại cô và hắn, bầu không khí có chút gượng.
Lạc Tâm đưa túi đồ ăn cho Đường Dịch, lên tiếng trước: "Anh mau ăn đi, lát nữa nguội là không ngon đâu."
Đường Dịch không nhận ngay lập tức, chỉ im lặng nhìn cô, sắc mặt trở nên âm trầm khó tả. Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm lại còn không nhận lấy đồ ăn, Lạc Tâm có chút khó hiểu trong lòng, không biết hắn bị gì nữa.
Chớp chớp đôi mắt ngây ngô nhìn Đường Dịch, Lạc Tâm hỏi: "Sao thế? Bộ em mang đồ ăn đến cho anh rất phiền sao?"
Nói đoạn, sắc mặt cô trở nên ủ rũ, nụ cười trên môi cũng nhạt dần. Nhận ra cô không vui, Đường Dịch hơi hoảng loạn, vội vã cầm lấy túi đồ ăn, giải thích:
"Không phiền."
Nghe Đường Dịch nói vậy, khóe môi Lạc Tâm cong nhẹ, may quá, hắn không có chê cô. Cô vui vẻ trở lại, lòng hắn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ tới gì đó, hắn hơi lặng người vài giây, sau đó cất giọng:
"Lạc tiểu thư, tôi có thể biết lý do tại sao cô lại đưa bữa trưa cho tôi mỗi ngày không?"
Lạc Tâm hơi bất ngờ trước câu hỏi của Đường Dịch, cô tươi cười nhìn hắn, không giấu diếm mà trực tiếp nói ra ý định của bản thân.
"Bác sĩ Đường, em đang theo đuổi anh đó! Còn có, lần sau đừng gọi em là Lạc tiểu thư nữa, anh có thể gọi em là Lạc Tâm."
Đường Dịch kinh ngạc mở to mắt nhìn Lạc Tâm, sau đó lại nhìn xuống túi đồ ăn, cô vậy mà lại thẳng thắn như vậy, thẳng thắn thừa nhận đang theo đuổi hắn.
Bất giác gò má của vị bác sĩ Đường nào đó ửng hồng, nội tâm không ngừng rung động trước người con gái xinh đẹp...