Bác Sĩ Đường, Ngàn Vạn Lần Đừng Yêu Em

Chương 4: ÁNH MẮT SI MÊ.



Bên kia, Đường Dịch vẫn chưa hề nhận ra sự có mặt của Lạc Tâm, anh vẫn đang chăm chú dỗ dành cô bé bệnh nhân của mình.

"Bánh Bao nhỏ, ngoan nào, đừng khóc nữa, như vậy rất xấu." Đường Dịch vừa nói vừa xoa xoa đầu cô bé.

Bánh Bao giương đôi mắt long lanh ngước nhìn Đường Dịch, cô bé sụt sịt lau nước mắt.

"Hic...hic...Bánh Bao không khóc nữa... Nhưng...hic...có phải là em sắp chết rồi không? Mỗi lần gặp em...mẹ lại khóc rất nhiều..." Cô bé Bánh Bao nghẹn ngào nói.

Nghe xong những lời của cô bé, Đường Dịch bỗng khựng lại vài giây, ánh mắt xẹt qua tia buồn bã cùng bất lực.

Hắn không biết phải đáp lời cô bé Bánh Bao như thế nào, bởi lẽ cô bé mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, tỉ lệ sống sót sau phẫu thuật là 10%, một con số rất thấp.

"Bánh Bao..." Đường Dịch nghẹn ngào gọi tên cô bé.

Giống như hiểu được ý nghĩ trong lòng Đường Dịch, Bánh Bao khẽ mỉm cười nhìn hắn, cầm chặt lấy cây kẹo hắn tặng.

"Anh, em sẽ không khóc nữa. Em nhất định sẽ trở thành cô bé ngoan." Cô bé Bánh Bao chắc nịch đáp.

Đường Dịch buồn bã nhìn cô bé, Bánh Bao còn quá nhỏ để phải gánh chịu những nỗi đau của căn bệnh quái ác kia, sự hiểu chuyện của cô bé khiến hắn càng đau lòng hơn.

Đúng lúc Đường Dịch định lên tiếng nói gì đó thì phía sau vang lên tiếng bước chân, hắn nhẹ quay đầu lại, đập vào mắt hắn là khuôn mặt khả ái của Lạc Tâm.

Bị hai người một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, Lạc Tâm hơi sững sờ, hai gò má bất giác ửng hồng, trái tim mỏng manh đập thình thịch.

"A, thật ngại quá...tôi đã quấy rầy hai người sao?" Lạc Tâm khẽ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.

Đường Dịch ngạc nhiên khi thấy Lạc Tâm xuất hiện ở đây, lòng hắn có chút nghi hoặc, dạo này hình như hắn thường xuyên thấy cô ở bệnh viện. Hắn tò mò không biết cô đến đây khám bệnh hay để thăm bệnh.



Lần trước ở thị trấn kia vừa mới cảm ơn cô còn chưa kịp hỏi tên hắn đã phải vội vã rời đi vì có ca phẫu thuật gấp, hiện tại có duyên gặp lại, hắn có chút ngại ngùng.

"Chị không quấy rầy chúng em đâu ạ." Cô bé Bánh Bao chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Lạc Tâm đáp.

Nói xong, cô bé còn không quên liếc nhìn Đường Dịch, thấy hắn đứng ngây ngốc nhìn Lạc Tâm cô bé nhẹ kéo lấy ống tay áo blouse trắng của hắn.

Được cô bé nhắc nhở, Đường Dịch mới hoàn hồn trở lại, hắn ngại ngùng ho khan vài tiếng, lạnh lùng cất giọng để che đi sự lúng túng.

"Khụ khụ...không có ảnh hưởng gì."

Nhận ra Đường Dịch lúng túng vì bị cô bé bắt gặp quả tang hắn nhìn chằm chằm mình, Lạc Tâm có chút buồn cười, vị bác sĩ Đường này cũng không giống với lời đồn cho lắm.

Cái gì mà lạnh lùng, khó gần chứ? Theo Lạc Tâm thấy thì Đường Dịch rất dễ gần mà, ở cạnh hắn luôn khiến cô có cảm giác yên tâm, mặc dù đây mới chỉ là lần gặp mặt chính thức thứ hai của họ.

Mấy lần trước có gặp cũng chỉ là thoáng qua, thậm chí Đường Dịch còn chẳng liếc nhìn cô, hết thảy đều là cô len lén ngắm nhìn hắn từ phía xa mà thôi.

"Vậy...hai người không ngại có thể cho tôi ngồi đây hít thở không khí một chút không? Trong phòng bệnh có chút ngột ngạt..." Lạc Tâm vừa nói vừa chỉ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh ba người họ.

Đường Dịch hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Đây là nơi công cộng, cô có thể tùy ý, không cần xin phép."

Lạc Tâm vui vẻ gật đầu, đi đến ngồi xuống ghế gỗ kia, sau đó còn vẫy tay gọi cô bé Bánh Bao đến ngồi cùng. Được chị gái xinh đẹp gọi mời, cô bé Bánh Bao vui vẻ mỉm cười đi lại ngồi xuống cùng cô.

"Chị ơi, chị thật xinh đẹp. Chị có muốn làm bạn gái của anh trai không ạ?" Cô bé Bánh Bao ngây thơ nói.

"Anh trai?" Lạc Tâm nghi hoặc nhìn cô bé, lòng thầm nghĩ cô bé này thật lém lỉnh, mới gặp cô lần đầu đã rao bán anh trai mình rồi.

Không biết nếu để anh trai cô bé nghe thấy sẽ ra sao, chắc chắn biểu cảm anh ta sẽ rất thú vị, thậm chí là không thể tin nổi mình bị em gái bán.

"Ý em nói là anh bác sĩ Đường ấy ạ." Cô bé cười hì hì chỉ vào Đường Dịch đứng bên kia, cách họ ba bước chân.



Lạc Tâm ngại ngùng đỏ cả mặt, cười gượng gạo nói nhỏ vào tai cô bé:

"Em không được nói linh tinh nha, nếu để bác sĩ Đường biết được sẽ không vui đâu. Huống chi nhỡ đâu anh ấy đã có bạn gái rồi thì sao?"

Cô bé Bánh Bao lắc đầu phủ nhận, kéo cô lại gần mình hơn, thì thầm vào tai cô, "Anh ấy chưa có bạn gái đâu ạ. Hơn nữa em thấy anh ấy nhìn chị rất lâu, em chắc chắn anh ấy thích chị."

Lạc Tâm á khẩu trước những lời nói của cô bé, cuối cùng chỉ có thể gượng gạo mỉm cười gật gật đầu, không biết phải trả lời ra sao.

Cô bé này...hài hước ghê đó!

Một lớn một nhỏ cứ thế vui vẻ nói chuyện với nhau, thần thần bí bí, ngó lơ luôn vị bác sĩ nào đó.

Đường Dịch chỉ có thể bất lực đứng nghìn hai người kia, trong lòng có chút ngoài ý muốn với cô bé Bánh Bao này, trước đây cô bé rất sợ người lạ, trong bệnh viện này ngoài hắn ra hầu như cô bé không tiếp xúc với bác sĩ khác.

Nhưng hôm nay, Đường Dịch lại thấy cô bé mở lòng thân thiết với Lạc Tâm, đúng là một kì tích. Bất giác hắn không kìm lòng được mà nhìn cô lâu hơn một chút, nhìn cô một cách si mê nhưng bản thân hắn lại chẳng nhận ra.

Trò chuyện với cô bé Bánh Bao hồi lâu, cuối cùng cũng đến giờ cô bé phải trở về phòng bệnh, Lạc Tâm vui vẻ chào tạm biệt cô bé.

Trước khi cùng Đường Dịch quay trở lại phòng bệnh, cô bé quay lại nói với cô:

"Chị Lạc Tâm, chị nhất định phải theo đuổi anh trai em đó!"

Lạc Tâm bất lực nhìn cô bé, gật gù đáp ứng, thấy biểu hiện của cô, cô bé Bánh Bao mỉm cười thỏa mãn, nắm lấy tay Đường Dịch rời đi.

Họ đi rồi, Lạc Tâm ngồi phịch xuống ghế, thở dài thườn thượt, vô thức đưa tay lên sờ vào gò má nóng ran, nội tâm không ngừng hoảng loạn.

Tại sao ai cũng muốn gán ghép cô với Đường Dịch thế nhỉ? Aaa...cứ đà này cô không nhịn được mà muốn nhào vào hắn mất!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv