Rời khỏi bệnh viện Bắc Thành, Lạc Tâm bắt xe đi đến công ty, cô đã suy nghĩ rất lâu để đưa ra quyết định nghỉ việc. Ba mẹ cần cô, Lạc gia cũng cần cô, vậy nên không thể trốn tránh mãi được.
Bước ra khỏi văn phòng giám đốc, Lạc Tâm đi đến bàn làm việc mình đã gắn bó hơn nửa năm trời, lòng buồn man mác.
Suốt quãng thời gian qua, có vui, có buồn. Nhưng cũng có rất nhiều kỉ niệm đẹp với những đồng nghiệp thân thiết, giờ chia tay quả là có chút không nỡ.
Thấy Lạc Tâm thu dọn đồ đạc, Hạ Noãn Noãn vừa từ bên ngoài đi vào thoáng giật mình, bước nhanh về phía cô.
"Lạc Tâm, cô sao lại thu dọn đồ đạc vậy? Cô nghỉ việc sao?" Hạ Noãn Noãn hơi cau mày, giọng nói vô cùng gấp gáp.
Lạc Tâm khẽ mỉm cười, gật đầu, "Ừ, tôi xin nghỉ việc rồi."
"Sao lại xin nghỉ việc? Không phải công việc vẫn rất tốt sao?" Hạ Noãn Noãn nghi hoặc nhìn Lạc Tâm.
Cô ấy thật sự không hiểu tại sao Lạc Tâm lại đột ngột xin nghỉ việc, rõ ràng sáng nay cô còn gọi điện kêu cô ấy giúp đỡ, vậy mà đến chiều lại bất ngờ nói nghỉ việc.
Rốt cuộc thì vì lý do gì chứ?
"Công việc rất tốt nhưng mà tôi phải về tiếp quản công ty, phụ giúp ba tôi. Cho nên không thể tiếp tục ở lại đây nữa." Lạc Tâm thành thật trả lời.
Hạ Noãn Noãn như nghe được tin động trời, cô ấy mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn Lạc Tâm, hỏi lại:
"Cô vừa nói về tiếp quản công ty ư? Không phải trước kia cô nói gia đình cô rất nghèo sao?"
Lạc Tâm thoáng giật mình, nhớ ra lời nói dối trước kia, lòng có chút ngại ngùng. Cô ái ngại nhìn Hạ Noãn Noãn, cười gượng gạo, giải thích.
"À...chuyện đó, thật ra tôi nói dối cô... Tôi xin lỗi."
Hạ Noãn Noãn hít một hơi thật sâu, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Lạc Tâm một hồi, sau đó nắm lấy tay cô, dõng dạc nói:
"Được rồi, tôi không trách cô, sau này nhớ thường xuyên đến thăm tôi đấy."
Lạc Tâm vui vẻ gật đầu, cùng Hạ Noãn Noãn hàn huyên vài câu, sau đó chào tạm biệt các đồng nghiệp khác rồi rời đi.
Sau khi trở về nhà, Lạc Tâm bắt đầu công việc mới ở An Lạc, những ngày sau đó cô luôn bận rộn với giấy tờ chất đống như núi. Nhất thời quên béng đi mất việc tìm hiểu về vị bác sĩ Đường nào đó, cho đến hôm đi bệnh viện thăm ba cô gặp lại hắn, cô mới sực nhớ ra.
Lúc này, sau khi nghe ngóng từ mấy cô y tá trong bệnh viện, Lạc Tâm biết được những gì cần biết về Đường Dịch, cô trở lại phòng bệnh của ba.
Vừa đi vào bên trong, Lạc Tâm chưa kịp đặt mông ngồi xuống ghế đã nghe thấy giọng nói của mẹ vang lên.
"Tâm Nhi, mẹ nghe mấy cô y tá nói con đang theo đuổi bác sĩ Đường hả?" Lạc phu nhân tò mò hỏi con gái.
"A, mẹ đừng nghe họ nói bậy. Con chỉ là muốn hỏi một chút về anh ấy thôi..." Lạc Tâm ngại ngùng đỏ mặt, vội xua tay phủ nhận.
Trong lòng thầm nghĩ mấy cô y tá trong bệnh viện y như mấy bà tám trong chợ ấy, đồn thổi linh tinh, lỡ như để Đường Dịch nghe thấy thì mất mặt quá.
Thấy con gái chột dạ, Lạc lão gia thoáng nhăn mi, phán một câu:
"Ba thấy con đã nghiện rồi còn ngại gì chứ, cứ mặt dày mà theo đuổi người ta đi. Nếu không được ba sẽ giúp con trói cậu ta lại."
Lạc Tâm kinh ngạc mở to mắt nhìn ba mình, đôi gò má càng lúc càng đỏ hơn, ngại ngùng đến mức không thốt nên lời.
Ba cô...cũng quá bá đạo rồi!
"Ba..." Cô bất lực gọi Lạc lão gia.
Lạc lão gia cười ha hả, xua xua tay, hãnh diện nói:
"Không cần cảm ơn ba, cố gắng theo đuổi người ta đi, con gái Lạc gia tuyệt đối không thể mất mặt. Bác sĩ Đường rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của ba đấy, đừng làm ba thất vọng."
Lạc Tâm ảo não trước những lời mà Lạc lão gia nói, ba cô thật là biết cách đưa cô vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết ba cô đây là giúp cô hay hố cô một vố nữa.
Thật đau đầu nha!
"Ba à, chuyện này nói sau đi, con đến đây thăm ba mà. Sao ba cứ nhắc đến người khác vậy?" Cô hơi phụng phịu, nũng nịu nói.
Lạc phu nhân khẽ cốc lên trán Lạc Tâm một cái, trách móc:
"Con đó, ba mẹ cũng chỉ lo cho hạnh phúc sau này của con thôi. Hơn 25 tuổi rồi mà còn chưa chịu kiếm bạn trai, con gái bạn mẹ họ đã kết hôn còn có hai đứa con rồi đấy!"
Lạc Tâm buồn bực thở dài, lại nữa rồi, sao mẹ cô lúc nào cũng thúc giục cô kiếm bạn trai nhỉ? Mệt mỏi chết đi được, công việc đã nhiều rồi lấy đâu ra thời gian mà yêu với chả đương chứ!
"Mẹ à, con còn trẻ mà, chưa muốn kết hôn sớm đâu." Cô thở dài một tiếng, nói.
"Hừ! Không kết hôn cũng phải tìm bạn trai chứ! Thời buổi này muốn kiếm được một người đàn ông tốt khó lắm đấy, con lo liệu mà nắm bắt cơ hội đi, mẹ cũng rất thích bác sĩ Đường."
Lạc phu nhân mặc kệ Lạc Tâm phản bác ra sao, nhất quyết muốn cô theo đuổi bác sĩ Đường. Cả Lạc lão gia và Lạc phu nhân đều yêu thích vị bác sĩ Đường kia, tất cả cũng đều có lý do cả, bởi vì chính hắn đã từng cứu Lạc lão gia một mạng.
Tiếc là chuyện này Lạc Tâm không biết, họ cũng không có ý định nói, điều họ mong muốn nhất bây giờ là con gái họ nhất định phải theo đuổi bác sĩ Đường.
Thấy được ý trí sắt đá của ba mẹ, Lạc Tâm đành ậm ừ đồng ý. Thật ra trong lòng cô cũng đã từng nghĩ đến việc theo đuổi Đường Dịch, không phải vì lời nói của ba mẹ tác động mà là sâu trong nội tâm cô cũng thích hắn, muốn được ở cạnh hắn.
Người ta thường nói thích một người là phải mạnh dạn theo đuổi, nếu không sau này sẽ hối hận, cho nên cô cũng muốn thử.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ rất lâu, Lạc Tâm cũng đưa ra quyết định của bản thân.
Ngồi trò chuyện với ba mẹ một lúc, cô rời khỏi phòng bệnh đi ra ngoài hoa viên bệnh viện hít thở không khí, hồi nãy ở bên trong kia cô có chút hơi khó chịu vì mùi thuốc khử trùng quá nồng.
Bất ngờ khi vừa mới bước đến hoa viên xanh mát của bệnh viện cô nhìn thấy Đường Dịch, hắn đang ân cần lau nước mắt cho một cô bé khoảng 7, 8 tuổi gì đó.
Trái tim Lạc Tâm bỗng xao xuyến, không ngờ tới Đường Dịch - một vị bác sĩ lạnh lùng, khó gần trong mắt người khác lại có một mặt dịu dàng, ôn nhu như hiện tại.
Bất giác Lạc Tâm không kiểm soát được bản thân mà vô thức đi đến chỗ của Đường Dịch đứng và cô bé kia.