Bác Sĩ Đường, Ngàn Vạn Lần Đừng Yêu Em

Chương 2: VỊ BÁC SĨ LẠNH LÙNG, KHÓ GẦN : ĐƯỜNG DỊCH.



Đang mơ màng chìm trong giấc mơ gặp trai đẹp, Lạc Tâm bỗng bừng tỉnh bởi chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, cô bực bội cầm lấy chiếc đồng hồ không thương tiếc ném thẳng vào tường.

"Xoảng!" một tiếng, chiếc đồng hồ im lặng, chỉ còn lại từng mảnh vỡ vụn nằm lăn lóc dưới sàn nhà.

Lạc Tâm chẳng buồn bận tâm, tiếp tục nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ.

Dường như ông trời đang muốn trêu đùa cô, khi vừa mới đi vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, vò đầu bứt tai, tức xì khói cầm lấy điện thoại, ấn nhấc máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút lo lắng của cô bạn đồng nghiệp:

"Lạc Tâm, cô không đi làm sao? Bà la sát đang tìm cô đó, nếu cô còn không tới nữa là xong đời đấy!"

Lạc Tâm đang mơ màng bỗng tỉnh táo lại, liếc nhìn về phía chiếc đồng hồ báo thức thì lại chẳng thấy đâu, cô cuống quít ngồi bật dậy.

Trời đất ơi! Cô đã làm gì vậy?! Tự ném đi chiếc đồng hồ báo thức duy nhất, còn ngủ quên, muộn giờ làm...

Aaa...cứu cô đi, ông trời ơi!

"Huhu...Noãn Noãn à, cô phải giúp tôi." Lạc Tâm khóc không ra nước mắt nói vào điện thoại, đầu óc rối tung cả lên.

"Giúp làm sao đây? Mấy lần trước tôi đã lấy hết tất cả lý do xin nghỉ phép cho cô rồi, không thể nói lại được, bà la sát nghi ngờ mất." Đầu dây bên kia Hạ Noãn Noãn ảo não, che miệng khẽ đáp.

Cô ấy cũng rất muốn giúp Lạc Tâm đấy nhưng mà không thể nghĩ ra thêm lý do nào nữa, cô ấy cũng rất khổ sở nha. Hơn nữa còn có giám đốc quản lý chị Na - bà la sát của phòng kinh doanh ở đây nhìn chằm chằm vào cô ấy, rất đáng sợ đó.

Lạc Tâm khóc thầm trong lòng, ủ rũ nhìn bản thân trong gương, thầm liều một phen.

"Noãn Noãn, cô đưa máy cho bà la sát đi, tôi sẽ nói chuyện với chị ấy."

Đầu dây bên kia Hạ Noãn Noãn nghi ngờ nhân sinh, bộ Lạc Tâm định chơi lớn luôn hả, sao cô lại dám trực tiếp nói chuyện với bà la sát chứ?



Mặc dù rất nghi hoặc nhưng Hạ Noãn Noãn vẫn làm theo yêu cầu của Lạc Tâm, cuối cùng sau bảy bảy bốn chín lời lẽ ngon ngọt, cô đã qua khỏi cửa ải của bà la sát thành công xin nghỉ phép sáng nay.

Cúp điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vệ sinh cá nhân. Vừa rồi thực sự dọa cô chết mất, thật may hôm nay bà la sát dễ nói chuyện, nếu không cô e là mình xong đời.

Ăn xong bữa sáng, Lạc Tâm định bụng ra ngoài mua chút đồ dùng nhưng lại nhận được tin ba cô nhập viện, cô vội vã đến bệnh viện.

Dù trước đây Lạc Tâm có cãi nhau với ba mẹ, thậm chí là giận dỗi họ một thời gian dài nhưng dẫu sao họ vẫn là người thân duy nhất của cô, cho nên cô không thể làm ngơ.

Ngồi trên xe taxi, Lạc Tâm lo lắng đến mức cuống cuồng cả lên, liên tục thúc giục bác tài xế đi nhanh một chút.

Sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Lạc Tâm cũng có mặt tại bệnh viện Bắc Thành. Sau khi đi gặp ba mẹ cô xong, biết được ba cô chỉ vì làm việc quá sức nên mới bị ngất xỉu, gánh nặng trong lòng cô cũng vơi đi phần nào.

Ngồi trên hàng ghế trong hành lang lạnh lẽo, Lạc Tâm rơi vào trầm mặc, nhớ lại những lời mẹ cô vừa nói.

"Tâm Nhi à, sức khỏe ba con càng ngày càng yếu, cũng không biết đến bao giờ ông ấy ngã xuống. Con về nhà đi, công ty cần có người tiếp quản, mẹ hy vọng con có thể hiểu cho ba con."

Lạc Tâm lúc đó chỉ im lặng nhìn mẹ mình, sau đó lại quay sang nhìn ba đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt già nua gầy gò ốm yếu kia khiến trái tim cô đau nhói.

Cô bất giác nhận ra, ba mẹ đã không còn khỏe mạnh như trước kia nữa, họ đã già đi, theo năm tháng có lẽ họ sẽ bỏ lại cô một mình.

Những lời mẹ cô nói rất đúng, cô không nên bốc đồng, cô đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ hay nhõng nhẽo núp phía sau lưng ba mẹ nữa. Cô cũng cần phải có trách nhiệm với ba mẹ, với Lạc gia và sự kì vọng của họ.

Cuộc sống một mình rất tốt, được tự do thoải mái làm điều mình thích, không chịu sự quản chế của bất kì ai. Nhưng sinh ra là người nối nghiệp duy nhất của Lạc gia, Lạc Tâm không có lựa chọn.

Suy nghĩ hồi lâu, Lạc Tâm quyết định nghe theo lời của mẹ, sớm muộn gì cô cũng phải trở về Lạc gia mà thôi, khoảng thời gian hơn một năm kia coi như là trải nghiệm dành cho cô.

Khẽ thở dài một tiếng, Lạc Tâm đứng dậy đi ra ngoài sảnh chính bệnh viện, đến quầy thanh toán viện phí.



Bỗng một bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt, trái tim Lạc Tâm trở nên loạn nhịp, người đàn ông vừa rồi đi ngang qua cô chính là người đó, người mà cô gặp hôm qua.

Nhìn thấy hắn mặc áo blouse trắng của bác sĩ, Lạc Tâm có chút tò mò, quay sang hỏi cô y tá bên cạnh.

"Cho hỏi, vị bác sĩ vừa đi qua đây tên gì vậy?"

Cô y tá có chút mờ mịt, ngước nhìn theo hướng chỉ tay của Lạc Tâm, thấy được bóng dáng cao lớn của hắn, mặt mày cô y tá trở nên hớn hở.

"A, cô muốn nói là bác sĩ Đường sao? Anh ấy là người tài giỏi nhất khoa ngoại ở đây đó!" Nhắc đến vị bác sĩ Đường nào đó, vẻ mặt háo sắc trên khuôn mặt cô y tá lộ rõ.

Lạc Tâm gượng cười nhìn cô ý tá, bỗng cảm thấy trên đời này hóa ra không chỉ mình cô háo sắc, cô y tá trước mặt này còn hơn cả cô rồi. Còn có, hình như vị bác sĩ Đường kia rất được mọi người yêu thích, nhất là các cô y tá.

Thấy Lạc Tâm chăm chú lắng nghe, cô ý tá tiếp tục nói:

"Anh ấy là Đường Dịch, mặc dù vừa tài giỏi vừa đẹp trai nhưng lại được mệnh danh là vị bác sĩ lạnh lùng, khó gần nhất bệnh viện Bắc Thành đấy. Nếu cô muốn theo đuổi anh ấy, có vẻ hơi khó nha."

Cô y tá nói xong còn tinh nghịch nháy mắt với Lạc Tâm một cái khiến cô có chút ngại ngùng. Cô y tá này cũng quá hài hước rồi, bộ mặt cô lộ rõ bản chất háo sắc như vậy sao?

Tự nhiên cô y tá lại nhắc đến việc theo đuổi người ta, ôi thật mất mặt!

"A, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó!" Lạc Tâm ngại ngùng xua xua tay, phản bác.

Cô y tá không nói gì chỉ cười hắc hắc nhìn Lạc Tâm, trong lòng cô y tá thầm nghĩ chắc cô ngại nên mới như vậy, những cô gái đến bệnh viện này ai mà chả vì mê sắc đẹp của bác sĩ Đường chứ.

Chẹp, cô y tá thấy nhiều rồi cho nên thêm Lạc Tâm nữa cũng không phải ngoại lệ nha.

Thấy cô y tá có vẻ không tin mình, Lạc Tâm chỉ có thể ảo não trong lòng, thanh toán nốt viện phí, sau đó trở lại phòng bệnh của ba cô.

Cô thầm nghĩ, thôi thì cứ mặc kệ cô y tá kia nghĩ gì thì nghĩ đi, cô hình như cũng không khó chịu khi bị hiểu lầm, trong lòng còn nảy sinh ý định thật sự muốn theo đuổi hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv