Mưa lất phất rơi, từng hạt li ti đọng trên mái hiên cửa hàng hoa, tạo thành những vệt dài chảy xuống dưới mặt đất lạnh lẽo.
Lạc Tâm thở ra một hơi, vươn tay hứng lấy những hạt mưa mỏng manh tựa bụi mịn kia, khẽ ngẩng đầu nhìn lên nền trời âm u xám xịt.
Kiểu thời tiết tháng mười một này làm cho con người ta có chút khó chịu, vừa lạnh lẽo vừa âm u, tâm trạng cũng theo đó mà tụt dốc không phanh.
Tiết trời sáng sớm hôm nay rõ ràng rất tốt, nên lúc đi ra ngoài Lạc Tâm đã không mang theo dù, ấy vậy mà mới xế chiều trời lại chuyển lạnh, mưa còn không ngớt.
"Haizz...bao giờ mưa mới tạnh đây?" Cô thở dài một cái, tự lẩm nhẩm.
Một khoảng không tĩnh lặng lại diễn ra, Lạc Tâm vẫn đăm chiêu nhìn ra màn mưa, ngoài đường cũng chẳng có lấy một chiếc taxi.
Chỗ Lạc Tâm đang đứng thuộc một thị trấn nhỏ phía nam Bắc Thành, giao thông chậm phát triển, kéo theo nền kinh tế cũng lạc hậu. Cho nên con đường đi đến thị trấn này rất ít người qua lại, thậm chí đôi lúc chẳng có lấy một bóng người.
Thật ra Lạc Tâm cũng chẳng buồn đi tới nơi này đâu, tất cả là vì công việc cấp trên đã giao phó.
Với đồng lương ít ỏi kia cô có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào, nhưng mỗi lúc như vậy cô bỗng nhận ra bản thân đã chẳng còn là thiên kim đại tiểu thư ngậm thìa vàng nữa.
Hơn một năm trước Lạc Tâm đã cãi nhau một trận với ba mẹ, kết quả vì tức giận quá nên cô quyết định rời khỏi Lạc gia, một mình sống bên ngoài tự lực cánh sinh, trải nghiệm cuộc sống.
Ra đời thật vất vả, vì miếng cơm manh áo mà con người ta có thể làm bất cứ việc gì, bất chấp mọi thủ đoạn.
Nghĩ tới những ngày đầu sống khó khăn trong căn nhà trọ cũ kỹ, Lạc Tâm lại thở dài thườn thượt, khổ, thực sự rất khổ cực. Nhưng không sao, cuối cùng cô cũng đã vượt qua, chỉ là đôi lúc cuộc sống lại chẳng dễ dàng như cô nghĩ.
Mải mê đắm chìm trong dòng hồi ức xưa cũ, Lạc Tâm đứng ngốc nghếch nhìn về phía trước, đến khi bên cạnh vang lên những tiếng hỏi gấp gáp của mọi người, cô mới hoàn hồn trở lại.
"Có ai mang theo kẹo không?"
"Tôi không có..."
"Tôi cũng không."
"Phải làm sao đây? Cô ấy hình như bị hạ đường huyết..."
"..."
Lạc Tâm xoay người nhìn về phía phát ra những giọng nói kia, cô thấy có ba, bốn người đứng vây quanh một cô gái đang bị ngất xỉu. Khuôn mặt người nào người nấy đều vô cùng lo lắng.
Thoáng tia kinh ngạc, cô nhanh chân đi về phía mọi người, theo phản xạ cô lấy một chiếc kẹo mạch nha từ trong túi ra đưa cho người đàn ông đang đỡ lấy cô gái.
"À, tôi có mang theo kẹo mạch nha...anh có thể thử xem." Cô có chút hồi hộp nói.
Người đàn ông kia hơi cau mày, nhận lấy chiếc kẹo từ cô, bóc vỏ nhanh chóng bỏ vào miệng của cô gái. Sau đó còn làm một vài động tác nhỏ vừa ấn vừa xoa lên nhân trung của cô ấy, vài phút sau cô gái kia tỉnh lại.
Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, giúp đỡ cô gái kia ngồi dậy, cô gái rối rít nói lời cảm ơn.
Lạc Tâm thấy đã không có chuyện gì nghiêm trọng bèn xoay người định rời đi thì bị một cánh tay níu lại, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu trước mặt.
"Vừa rồi cảm ơn chiếc kẹo của cô." Người đàn ông hơi cúi người, giọng nói ấm áp vang lên.
Lạc Tâm sững sờ, vừa rồi không để ý, bây giờ nhìn kĩ lại người đàn ông trước mặt cô thật sự rất điển trai. Khuôn mặt góc cạnh đẹp không góc chết, mắt phượng hẹp dài nghiêm nghị, đôi môi bạc mỏng quyến rũ, mái tóc cắt tỉa gọn gàng...
Đặc biệt vóc dáng của người đàn ông này rất cao, tổng thể kết luận một câu: nhan sắc phi phàm, có thể sánh ngang với ảnh đế.
Hai má Lạc Tâm bất giác ửng hồng, ánh mắt không thể rời khỏi khuôn mặt cuốn hút ma mị kia, cô cứ như vậy giữa thanh thiên bạch nhật mà ngây ngốc ngắm nhìn người ta.
Đến khi bất ngờ bị gọi một lần nữa, Lạc Tâm mới bừng tỉnh, ngại ngùng ho khan vài tiếng, đáp:
"Khụ khụ...không có gì. Chuyện nên làm mà..."
Đôi mắt phượng của người đàn ông hơi híp lại, bàn tay nắm lấy ống tay áo Lạc Tâm nới lỏng rồi từ từ buông ra, hắn khẽ gật đầu một cái, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Lạc Tâm thầm thở phào trong lòng, vừa rồi thật ngại quá, khi không cô lại giở bản tính háo sắc ngay lúc then chốt.
Nhưng nói đi nói lại cũng phải công nhận rằng người đàn ông trước mặt cô đây thực sự rất cuốn hút, hắn đã khiến trái tim mong manh của cô rung rinh, thậm chí là đập rộn ràng không kiểm soát.
Đây...có phải giống như người ta thường hay nói không nhỉ? Lần đầu gặp gỡ đã đem lòng yêu...
Khẽ đưa tay lên ngực vuốt vuốt trấn an tinh thần, Lạc Tâm một lần nữa ngẩng đầu nhìn người trước mặt, định bụng xin phương thức liên lạc thì hắn đã vội vã rời đi, chỉ kịp gật đầu với cô một cái.
Lạc Tâm chỉ có thể tiếc nuối nhìn theo bóng lưng cao ráo ấy chạy vào màn mưa lất phất phía trước, tâm không khỏi ấm áp, hình ảnh đẹp đẽ kia đã khắc sâu tận đáy lòng cô.
Lạc Tâm ảo não một hồi, tiếp tục đứng đợi xe, cuối cùng khi trời nhá nhem tối cô cũng bắt được xe taxi trở về trung tâm Bắc Thành.
Ăn tối, tắm rửa xong xuôi đã hơn 9 giờ tối, Lạc Tâm cất chiếc máy sấy tóc, nằm vật ra chiếc giường êm ái. Cô khẽ nhắm mắt lại, hình ảnh người đàn ông điển trai cứ hiện hữu trong đầu, bên tai văng vẳng giọng nói ấm áp kia khiến trái tim cô không ngừng xao xuyến.
"Aaa...sao mình cứ nghĩ đến anh ấy thế nhỉ? Bực mình quá! Không được nghĩ, Lạc Tâm, mày không được nghĩ nữa..."
Lạc Tâm ảo não mở mắt nhìn trần nhà trắng tinh, khẽ vỗ hai cái vào mặt cho tỉnh táo, tâm trí không ngừng trở nên rối loạn.
Lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn không tài nào quên được khuôn mặt yêu nghiệt kia, cô bực bội ngồi bật dậy, cầm lấy chiếc điện thoại lên đăng nhập Weibo.
Vừa mới vào tài khoản, hàng loạt thông báo hiện về, đại đa số đều là tin nhắn cùng bình luận của đám bạn cây khế. Đại khái là hỏi cô dạo này sống sao, có muốn tham gia tiệc tùng gì gì đó không, một vài người còn châm chọc cô này nọ.
Kết quả Lạc Tâm chẳng thèm bận tâm, cô dứt khoát ấn chặn những cô, cậu bạn cây khế kia một lượt. Xong xuôi, tâm trạng cô trở nên tốt hơn, bắt đầu vùi đầu vào cày tiểu thuyết trên mạng.
Cuối cùng, sau bảy bảy bốn chín phút đồng hồ, Lạc Tâm cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài cửa sổ, mưa đã ngớt, thi thoảng có vài cơn gió thoáng qua, lay lắt theo khe cửa thổi vào bên trong, chiếc rèm cửa theo đó nhẹ nhàng tung bay trước gió.
Một đêm này Lạc Tâm ngủ rất ngon, cô còn mơ thấy hắn, mơ thấy người đàn ông đã vô tình cướp đi trái tim của cô ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ...