Lạc Tâm không biết bản thân làm cách nào để trở về nhà, lúc đi rạng rỡ bao nhiêu thì lúc về tệ hại bấy nhiêu, cô tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm.
Mặc kệ cha mẹ có gọi thế nào cũng không ra, từ chối hết thảy mọi cuộc gọi, ngay cả Cố Hoài Niệm đến thăm cũng không gặp khiến ai nấy đều lo lắng.
Lạc Tâm không biết tại sao Đường Dịch lại lạnh lùng, phũ phàng với cô như vậy. Rõ ràng một năm qua hai người họ rất thân thiết, qua ánh mắt, hành động, cử chỉ hắn dành cho cô rõ ràng hắn cũng đã động lòng.
Nhưng, rốt cuộc thì tại sao? Tại sao hắn lại có thể dễ dàng nói ra câu 'Tôi không thích em' như vậy?
Đường Dịch...rốt cuộc thì là vì cái gì chứ?!
Lạc Tâm đau khổ ôm lấy lồng ngực, tự hỏi bản thân, cô đã nỗ lực cố gắng như vậy mà, sao hắn lại không chịu hiểu. Nếu hắn có nỗi khổ tâm sao không chia sẻ với cô, rốt cuộc thì trong một năm qua, cô đối với hắn hết thảy cũng chỉ là một trò đùa tiêu khiển.
"Đường Dịch...em sẽ không thích anh nữa..." Lạc Tâm nghẹn ngào nói.
Hai hàng lệ cứ như vậy mà rơi xuống gò má của cô, từng giọt, từng giọt mặn chát. Cô đã cố gắng để bản thân không khóc trước mặt hắn, đến cuối cùng, ở nơi mà hắn không thấy, cô vẫn không thể kiềm chế được mà bật khóc nức nở.
Cuối cùng, Lạc Tâm cô cũng biết được cảm giác khi yêu một người mà lại chẳng được hồi đáp là như thế nào, thực sự đau, rất đau.
Cứ như vậy, Lạc Tâm thất thần ngồi trên giường, cuộn trọn cơ thể lại, bật khóc nức nở. Trong lòng cô tự nhủ với bản thân rằng sẽ không bao giờ yếu đuối nữa, nốt hôm nay thôi, hãy để cô yếu đuối nốt hôm nay thôi...
Nghĩ thông suốt hết thảy, Lạc Tâm đưa ra quyết định cuối cùng, cô muốn rời khỏi Bắc Thành, đến một nơi xa lạ nào đó bất kì trên thế giới này, một nơi mà không có Đường Dịch.
Cả cha mẹ Lạc Tâm và bạn bè thân thiết của cô đều bất ngờ trước quyết định của cô nhưng họ đều tôn trọng quyết định ấy, nếu cô đã muốn thì họ sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ, bất kể là lý do gì cũng không quan trọng.
Ngày thứ ba sau khi thất tình, Lạc Tâm mang theo trái tim tổn thương rời đi, rời khỏi nơi có người đàn ông mà cô yêu nhưng lại không có được.
Ngày cô rời đi là một ngày mưa tầm tã, giống như ông trời đang khóc thương cho cô, bầu trời âm u hệt như tâm trạng cô lúc này, nặng nề vô cùng.
Chiếc máy bay từ từ cất cánh, hòa vào bầu trời mưa xám xịt, mang Lạc Tâm bay đến một phương trời xa xôi, một phương trời hoàn toàn mới.
Phía dưới sảnh chính sân bay, Đường Dịch ngẩn người nhìn theo hướng chiếc máy bay vừa đi xa, lòng đau như cắt.
Một lần nữa những giọt nước mắt lại rơi trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đến cuối cùng hắn vẫn không đủ dũng khí níu kéo người con gái mà hắn yêu ở lại, hết thảy đều là vì một chữ "sợ".
Cùng lúc này, bên trong biệt viện Đường gia, Đường Diêu vừa ngồi nhâm nhi ly rượu vang trên tay, vừa nở một nụ cười thỏa mãn. Cuối cùng cô ta cũng khiến cho người phụ nữ kia phải rời đi, còn tự tay ép buộc Đường Dịch từ bỏ, ha, càng nghĩ càng cảm thấy hả hê.
Nhớ lại tình cảnh trước lúc Đường Dịch đi gặp Lạc Tâm, nụ cười trên môi Đường Diêu càng đậm hơn.
Cô ta cũng chẳng nói gì dài dòng với hắn, bất quá chỉ cố ý nhắc nhở có vài câu, ấy vậy mà lúc đó hắn thực sự nổi giận, còn quát thẳng vào mặt cô ta:
"Cô còn dám đụng tới cô ấy, tôi sẽ giết cô đấy!"
Mặt Đường Dịch lúc đó lạnh lẽo đến đáng sợ, mơ hồ sát khí tỏa ra từ người hắn có thể bóp chết một người, bất quá Đường Diêu lại chẳng sợ hãi với lời uy hiếp kia, vẫn dửng dưng nhìn hắn mà mỉm cười thách thức.
"Haha...anh cứ thử xem. Tôi đang nghĩ liệu lưỡi dao của anh nhanh hơn hay là họng súng của tôi nhanh hơn đấy!"
Đường Dịch nhăn mày khi nghe những lời nói kia của Đường Diêu, hắn biết bản thân không có đủ năng lực để bảo vệ cô, thậm chí phía sau cũng chẳng có một thế lực nào chống lưng.
Nhưng Đường Diêu lại khác, cô ta có cái danh xưng cô tiểu thư út Đường gia, được cưng chiều hết mực, ai nghe tới cũng phải nể mặt đến tám, chín phần. Không những thế, Đường nhị thiếu - Đường Hạo cũng rất cưng chiều cô ta, một tay che trời giúp đỡ cô ta trong tối.
Còn Đường Dịch hắn, bất quá cũng chỉ được Đường lão gia tử ưu ái một chút, phía sau hắn lại chẳng có lấy một bóng người hậu thuẫn.
Chính vì vậy, ngay giờ phút này đây, hắn không có lựa chọn nào khác, bị ép đến bước đường cùng, hết thảy đều phải biết lựa chọn khôn ngoan.
"Cô muốn gì?!" Bầu không khí im lặng hồi lâu, Đường Dịch mới nặng nề hỏi.
Hắn không có lựa chọn, bởi vì hắn biết Đường Diêu đang dùng Lạc Tâm ra để uy hiếp, tính mạng của cô đang nằm trong tay hắn.
"Ha, coi bộ anh cũng thức thời đó." Đường Diêu cười khẩy, "Tôi cũng không vòng vo nhiều lời, tôi muốn anh cắt đứt mọi quan hệ với cô gái tên Lạc Tâm kia, từ nay không được gặp cô ta nữa."
Đường Dịch im lặng không nói nửa lời, nội tâm đang không ngừng giằng xé, trái tim quặn thắt lại từng cơn đau đớn. Hắn...liệu có làm được?
Không! Trái tim hắn không cho phép, hắn không thể làm vậy, nhưng...tính mạng của cô nằm trong tay hắn.
Thấy Đường Dịch vẫn còn do dự, Đường Diêu nghiến răng, bồi thêm một câu.
"Nếu anh còn không nhanh chóng đưa ra quyết định, tôi không chắc liệu cô bạn gái hờ kia của anh có thể sống sót qua đêm nay đâu."
Đường Dịch nắm chặt nắm đấm trên tay, ánh mắt hắn tối đi vài phần, cam chịu mà gật đầu đáp ứng.
"Được, tôi sẽ làm theo ý cô, hy vọng cô nói được làm được. Nếu không, dù có cá chết lưới rách, tôi cũng sẽ lôi cô xuống địa ngục!"
Bỏ lại một câu uy hiếp đầy lạnh lẽo, Đường Dịch dứt khoát xoay người rời đi, còn phía sau Đường Diêu đang mỉm cười đắc thắng.
Ha, Lần đầu tiên Đường Diêu cảm thấy cái danh xưng tiểu thư Đường gia này thật hữu ích, có thể tùy ý sai khiến người khác thỏa thích.
Dù có làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý, thậm chí là trái pháp luật cũng không sợ, bởi lẽ chắc chắn Đường Hạo sẽ ra tay dọn dẹp cho cô ta.
Sinh ra có một người anh trai luôn luôn yêu quý, cưng chiều hết mực, quả là một cảm giác không tệ.