Sau một tuần dưỡng thương ở bệnh viện, cuối cùng những vết thương trên người cô cũng lành lại, trong khoảng thời gian này Đường Dịch luôn chăm sóc cô một cách tận tình.
Đồng thời trong một tuần này, Lạc Tâm cũng lấy cớ đi du lịch cùng bạn bè xin ba cô nghỉ phép một tuần, thành công che giấu việc bị thương với cha mẹ cô.
Một phần công lao cũng phải kể tới Lạc An Cẩn, vì anh cũng giúp cô che giấu chuyện động trời này với người nhà.
Lúc này, Lạc Tâm đang ngồi trên xe của Lạc An Cẩn trở về Lạc gia, trên đường đi anh không ngừng càm ràm:
"Em đó! Lần sau không được phép ra ngoài một mình nữa. Anh sẽ điều tra rõ xem ai đã làm ra chuyện kia, tốt nhất em nên hạn chế đi gặp tên Đường Dịch thì hơn."
Nghe thấy yêu cầu vô lý của Lạc An Cẩn, Lạc Tâm cau chặt mày, phản bác:
"Không được! Nếu mà em không gặp anh ấy thì làm sao mà theo đuổi được người ta đây? Nhỡ đâu anh ấy bị cô gái khác cướp mất thì phải làm sao, anh có bồi thường cho em được không?"
Lạc An Cẩn bất lực trước thái độ kiên quyết của cô em họ, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô vài câu.
"Được rồi, tùy em. Nhưng mà anh vẫn phải nhắc nhở em một chút, chuyện này anh đã nhờ Lục Thâm điều tra, nó có liên quan đến người của Đường gia, em vẫn nên cẩn thận đi."
Được Lạc An Cẩn nhắc nhở, Lạc Tâm có chút suy tư, gật đầu đáp ứng. Nếu như chuyện cô bị bắt cóc có liên quan đến Đường gia thì chỉ có một khả năng duy nhất, chính là cô con gái út của Đường lão gia tử kia, bởi lẽ trong Đường gia chỉ có cô ta là ghét Đường Dịch nhất.
Hiển nhiên việc cô có mối quan hệ thân thiết với hắn cũng nằm trong tầm ngắm của cô ta, có lẽ cô ta muốn trừ khử cô để cảnh cáo hắn hoặc là cô ta không muốn hắn ở cạnh bất kì ai.
Kiểu người như Đường Diêu tất nhiên là "không ăn được sẽ đạp đổ", bất kì kẻ nào khác cũng không có được.
Chuyện Lạc Tâm bị bắt cóc cứ như vậy dần lắng xuống, theo thời gian nó dần chìm vào dĩ vãng, lâu dần cũng chẳng ai để tâm tới.
Thời gian thấm thoát trôi qua, vậy mà đã hơn một năm trời Lạc Tâm theo đuổi Đường Dịch, mối quan hệ giữa họ vẫn bình đạm như trước. Không ai chịu mở lời nói trước, dẫu cho đôi bên đều có tình cảm với nhau.
Kết quả sau bảy bảy bốn chín ngày suy nghĩ thấu đáo, Lạc Tâm quyết định sẽ tỏ tình với Đường Dịch.
Trước khi đến chỗ hẹn gặp Đường Dịch, Lạc Tâm đã mất hơn 3 tiếng đồng hồ để chuẩn bị từ việc makeup, kiểu tóc, trang phục,... Hết thảy mọi thứ đều được cô chuẩn bị một cách hoàn hảo.
Nhìn Lạc Tâm hoàn toàn lột xác trước mặt, Cố Hoài Niệm vui như trẩy hội, không ngừng khen ngợi:
"Lạc Lạc, cậu thật sự đẹp quá! Yêu chết cậu mất!"
Với biểu hiện có chút khoa trương của Cố Hoài Niệm, Lạc Tâm chỉ xua xua tay, mỉm cười đáp:
"Lời khen của cậu tôi nhận nhưng mà tình yêu của cậu thì tôi xin từ chối. Trái tim tôi chỉ chứa được một người duy nhất thôi."
Cố Hoài Niệm bĩu môi chê bai, "Rồi rồi! Ai mà không biết cậu chỉ yêu bác sĩ Đường thôi chứ. Mau đi gặp người ta đi, cố lên!"
Lạc Tâm vui vẻ gật đầu đồng ý, cười rạng rỡ nhìn cô bạn Cố Hoài Niệm, trong lòng cảm xúc dần trở nên mãnh liệt. Cô không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, cô muốn ở bên hắn, muốn được cùng hắn chính thức hẹn hò, yêu đương.
Lúc Lạc Tâm đến chỗ hẹn trời đã xế chiều, những dải mây lơ lửng phía chân trời đã chuyển sang màu tím pha chút sắc vàng nhạt, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Nơi hẹn gặp Đường Dịch là một nhà hàng cổ Trung Hoa, cách bày trí theo thời kì dân quốc vô cùng bắt mắt, mang đến một cảm giác ấm áp đến lạ thường.
Vừa vặn lúc Lạc Tâm định bước vào bên trong nhà hàng thì Đường Dịch cũng đi đến, hai ánh mắt khẽ giao nhau, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ ra dáng vẻ ngại ngùng khó tả.
"Xin lỗi tôi đến hơi trễ một chút..." Đường Dịch nhỏ giọng nói.
Ánh mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi người con gái xinh đẹp mỹ miều trước mặt, nội tâm không ngừng dao động, trái tim đập "thình thịch" một cách mất khống chế.
"A, không sao... Em cũng vừa mới đến thôi ạ." Cô cười rạng rỡ, xua xua tay đáp.
Cả hai bất giác nhìn nhau mỉm cười, sau đó cùng nhau đi vào bên trong nhà hàng, cùng nhau thưởng thức một bữa tối lãng mạn. Song, Lạc Tâm quyết định rủ Đường Dịch đi dạo phố.
Bước từng bước thật chậm trên con đường vắng vẻ, Lạc Tâm khẩn trương đến mức siết chặt gấu váy, cô cố gắng trấn an bản thân, lấy hết dũng khí quay lại nói với hắn:
"Em yêu anh, Đường Dịch!"
Không khí xung quanh như ngưng trệ, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc giữa đêm khuya, mơ hồ đâu đó còn nghe thấy tiếng trái tim đập loạn nhịp.
Bước chân Đường Dịch chậm lại, sau đó dừng hẳn, nội tâm xẹt qua một cỗ chua xót. Hắn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, khẽ nhắm mắt, nói ra những lời trái với lương tâm:
"Tôi không thích em."
Câu nói nhẹ tựa lông vũ kia vừa vang lên, nụ cười trên môi Lạc Tâm vụt tắt, không khí trở nên bí bách đến khó thở. Cô không tin những gì vừa nghe thấy, cố gắng ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn, hòng muốn nghe một lời giải thích chính đáng từ hắn.
Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Trong lòng Lạc Tâm như đã có đáp án, trái tim hẫng đi một nhịp, nỗi đau dần lan tỏa khắp cơ thể, tim cô lúc này đau, thực sự rất đau.
Mặc dù rất đau lòng trước sự thật phũ phàng rằng hắn vừa từ chối mình nhưng cô lại chẳng thể rơi một giọt lệ nào, cuối cùng chỉ nở một nụ cười chua chát nhìn hắn, bỏ lại một câu rồi dứt khoát xoay người rời đi.
"Bác sĩ Đường, ngàn vạn lần đừng yêu em."
Vừa vặn lúc Lạc Tâm xoay lưng lại với Đường Dịch, một giọt lệ lạnh lẽo rơi xuống, trượt dài trên khuôn mặt điển trai của hắn, theo làn gió bay, mọi thứ lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cuối cùng, một mối tình chưa kịp chớm nở đã lụi tàn, dù người ra đi hay ở lại đều đau đến vỡ vụn trái tim...