Lạc Tâm đi rồi, Đường Dịch lại trở về những ngày tháng làm bác sĩ bình dị, cũng từ khi ấy hắn càng ngày càng lạnh lùng, khó gần.
Bất kể Ngô Phương có làm gì đi chăng nữa hắn cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, trong trái tim hắn từ đầu đến cuối duy nhất chỉ có một người, một người con gái mà hắn yêu sâu đậm.
Sự thay đổi bất thường của Đường Dịch khiến Thời Tranh Vũ có chút lo lắng, anh nhận ra hắn mặc dù luôn tỏ thái độ bình thản nhưng thực chất trong lòng lại che giấu một bí mật nào đó, không một ai có thể nhìn thấu.
Bất quá dù có muốn biết đến mức nào đi chăng nữa thì Thời Tranh Vũ cũng không thể moi thông tin từ Đường Dịch.
Đồng thời sự vắng mặt của Lạc Tâm cũng khiến Thời Tranh Vũ hiểu ra một vài nghi vấn trong lòng, dường như giữa hai người kia có xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết, nhưng cuối cùng anh cũng không tiện hỏi.
Những bí mật cứ như vậy được giấu kín trong lòng, theo năm tháng dần trôi qua một cách nhanh chóng.
Hai năm sau...
Trên một chiếc du thuyền sang trọng đang du ngoạn trên mặt biển, bầu không khí náo nhiệt phủ kín khắp mọi nơi, một bữa tiệc linh đình hiện ra trước tầm mắt.
Bên cạnh lan can chiếc du thuyền, ở một góc xa trung tâm bữa tiệc, thân ảnh một người con gái xinh đẹp, quyến rũ hiện ra, thu hút bao ánh nhìn.
Trên tay cô là ly rượu vang óng ả, ánh mắt cô hướng về phía xa xăm, nơi có những ánh đèn neon đang tỏa sáng giữa màn đêm tăm tối. Mi mắt cô khẽ cụp lại, bất giác thở dài một tiếng.
Hai năm đã trôi qua nhưng cô chưa bao giờ ngừng nhớ, mỗi đêm hình bóng của người đàn ông cô yêu vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí, những lúc như vậy trái tim cô lại co thắt từng cơn đau đớn.
Tại sao, tại sao cô không thể quên được hắn?!
"Lạc Tâm, sao lại đứng đây, không tham gia tiệc cùng mọi người sao?"
Một giọng nói trong trẻo truyền đến, phá vỡ sự im lặng cùng dòng suy nghĩ của Lạc Tâm, cô lấy lại tinh thần, quay đầu, mỉm cười nhìn đối phương.
"À...tôi không thích những bữa tiệc như này cho lắm." Cô gượng gạo giải thích.
Hạ Noãn Noãn khẽ gật đầu, tiến lại gần phía Lạc Tâm, khẽ tựa người vào lan can.
"Lạc Tâm, cô nói xem, trên đời này có thể tin được cái gọi là duyên phận không?"
Bỗng bị hỏi, Lạc Tâm hơi giật mình, sau đó mỉm cười, gật đầu đáp:
"Tin, đương nhiên là tôi tin. Không phải giữa chúng ta cũng như vậy sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới ở nơi đất khách quê người như Los Angeles này chúng ta có thể gặp lại nhau, hơn nữa còn trở thành đồng nghiệp."
Hạ Noãn Noãn bật cười, gật gù cảm thán trong lòng. Lạc Tâm nói đúng, bản thân Hạ Noãn Noãn của trước kia cũng từng nghĩ sẽ không còn cơ hội được gặp lại cô bạn đồng nghiệp dễ mến Lạc Tâm nữa, nhưng thật bất ngờ hai năm trước họ lại vô tình gặp nhau.
Giữa nơi phồn hoa xa lạ như Los Angeles, họ lại một lần nữa trở thành đồng nghiệp của nhau, sau khoảng thời gian hai năm, mối quan hệ cũng đã trở nên thân thiết hơn.
Sự gặp gỡ bất ngờ này không tính là duyên phận thì là cái gì đây?
Người ta thường có câu "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng", quả là rất giống với trường hợp này, cũng có một giả thiết cho mối duyên phận này chính là trái đất thật tròn.
"Lạc Tâm, gặp được cô thật may mắn." Hạ Noãn Noãn bỗng cười rạng rỡ, nói một câu khiến Lạc Tâm bất ngờ.
Nhưng rồi cô cũng hiểu ra, khẽ mỉm cười đáp lại, đời này gặp được cô bạn đồng nghiệp như Hạ Noãn Noãn cũng là may mắn của cô.
Nhớ tới hai năm trước, khi vừa mới đặt chân đến Los Angeles này, Lạc Tâm không hề quen biết bất cứ một ai. Sự cô đơn, lạnh lẽo luôn bủa vây khắp tâm trí của cô.
Cứ ngỡ khoảng thời gian tiếp theo sẽ rất khó khăn nhưng rồi một lần nữa cô gặp lại Hạ Noãn Noãn, ở nơi đất khách quê người, họ lại một lần nữa trở thành bạn bè, trở thành đồng nghiệp thân quen.
Duyên phận đúng thật là rất kì diệu...
Nghĩ đến đây bỗng Lạc Tâm nhớ tới Đường Dịch, liệu duyên phận giữa cô và hắn còn có thể cứu vãn hay không đây?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lạc Tâm đã tự lắc đầu phủ nhận. Không, tuyệt đối không thể! Năm đó hắn đã lạnh lùng như vậy mà, cô còn trông mong điều gì từ người đàn ông lạnh lùng, khó gần kia nữa chứ.
Mọi thứ đã kết thúc rồi, từ hai năm trước...
Nhận ra Lạc Tâm có tâm sự, Hạ Noãn Noãn nhanh chóng tìm kiếm chủ đề, cô ấy xoay người lại, hướng về phía biển mênh mông kia, chầm chậm lên tiếng:
"Cũng hai năm rồi, cô có nghĩ tới việc trở về Bắc Thành không?"
Trái tim Lạc Tâm bất giác đập nhanh hơn một nhịp, nội tâm có chút hoảng loạn, nỗi nhớ quê nhà một lần nữa dâng trào. Nghĩ, cô đã từng nghĩ tới chứ, nhưng...cô vẫn không thể nào quên được người đàn ông đó, cô sợ, sợ gặp lại hắn những cảm xúc mà cô dày công cất giấu lại một lần nữa bộc phát.
Cô sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà yêu hắn thêm một lần nữa...
Biết mình đã vô tình chạm đến nỗi đau của Lạc Tâm, Hạ Noãn Noãn bất giác cảm thấy áy náy nhưng cô ấy vẫn quyết tâm liều một phen, cô ấy muốn giúp người bạn duy nhất này của mình một lần.
"Lạc Tâm, tôi biết cô sợ phải đối mặt với những chuyện đã xảy ra năm đó. Nhưng cô có từng nghĩ tới liệu người đàn ông kia đang che giấu một bí mật khó nói không?"
Lạc Tâm lại một lần nữa lung lay trước lời nói của Hạ Noãn Noãn, trong khoảng thời gian trước đây, cô đã chia sẻ hết nỗi lòng cho Hạ Noãn Noãn, hiển nhiên cô ấy đều biết hết mọi chuyện.
Người ta thường hay nói người ngoài cuộc vẫn thông suốt hơn người trong cuộc, có lẽ những gì Hạ Noãn Noãn nói là sự thật, chỉ là cô vẫn chưa dám đối mặt mà thôi.
"Noãn Noãn..." Cô mông lung gọi tên Hạ Noãn Noãn, trong ánh mắt có phần dao động, nội tâm bắt đầu lung lay.
"Tôi biết rất khó có thể chấp nhận nhưng Lạc Tâm, tôi không muốn thấy cô phải chịu khổ vì bị tình yêu dày vò. Là một người bạn tôi không chịu được..."
Hạ Noãn Noãn ngân ngấn lệ, bỗng ôm chầm lấy Lạc Tâm, chân thành nói ra những lời cất giấu trong lòng. Cô ấy thực sự mong cô được hạnh phúc.
Lạc Tâm như hiểu ra nỗi lòng của Hạ Noãn Noãn, bàn tay đang buông lỏng hai bên của cô cũng dần dần đưa lên, ôm lấy người bạn trước mặt, dịu dàng vuốt ve tấm lưng thẳng tắp có chút run rẩy của đối phương.
"Cảm ơn Noãn Noãn..." Cô nghẹn ngào nói lời cảm ơn.
Từ giây phút này, Lạc Tâm cô chính thức đưa ra quyết định, cô sẽ trở về Bắc Thành, cô muốn một lần nữa đối mặt với những quá khứ đau lòng kia.
Cô muốn nghe câu trả lời từ hắn.