Bác Sĩ Đường, Ngàn Vạn Lần Đừng Yêu Em

Chương 16: NGHẸN NGÀO.



"Cút! Cút hết cho tao!"

Tiếng quát tháo vang vọng khắp phòng khách của căn biệt thự, khiến cho những người làm vườn xung quanh đó cũng phải giật thót tim mà ngoảnh đầu lại nhìn, họ không ngừng vỗ về trái tim bé nhỏ của mình.

Mặc dù chuyện này đã diễn ra suốt hơn một tháng nay nhưng mỗi lần tiếng hét kinh hoàng của cô tiểu thư Đường Diêu này vang lên, họ vẫn không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Nói đến đây chắc hẳn có rất nhiều thắc mắc tại sao lại có chuyện này xảy ra. Chuyện là phải kể đến sau bữa tiệc mừng thọ của Đường lão gia tử, ông đã hạ lệnh cấm túc Đường Diêu, cho nên mới có cảnh tượng hỗn loạn bây giờ.

"Tao nói mà chúng mày không hiểu à? Cút hết đi! Tao không cần chúng mày hầu hạ, cút!"

Đường Diêu tức giận cực độ, đập phá tất cả đồ dùng trong nhà, thậm chí là hất đổ hết những món ăn mà người hầu mang đến.

Những tưởng cha mình chỉ cấm túc cô ta một tháng mà thôi nhưng đến hôm nay đã hơn một tháng trôi qua, cô ta vẫn chưa được tự do, điều này đã chọc giận cô ta.

"Tiểu...tiểu thư, xin cô bình tĩnh một chút..." Một nữ hầu run rẩy cất giọng, ánh mắt có phần sợ hãi liếc nhìn Đường Diêu.

Mặc kệ lời nhắc nhở của nữ hầu, Đường Diêu tiếp tục đập phá đồ đạc, chẳng thèm nghe một ai khuyên ngăn. Đến khi thấm mệt cô ta mới dừng lại, thở hồng hộc nhìn về phía đống đồ đổ nát dưới sàn nhà, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người lên lầu hai.

Đường Diêu đi rồi, mấy nữ hầu kia mới thôi sợ hãi, bắt đầu dọn dẹp lại phòng khách.

Bên trong phòng ngủ, Đường Diêu bực bội ném chiếc điện thoại xuống giường, hai tay siết chặt lại, thầm tính toán kế hoạch trả thù Đường Dịch.

Đường Diêu đã thuê người điều tra hoạt động của Đường Dịch cũng như những chuyện xảy ra xung quanh hắn, cô ta biết được hiện tại đang có một cô gái tên Lạc Tâm theo đuổi hắn.

Đối với Đường Diêu, nếu cô ta không có được thứ gì đó thì tất nhiên cô ta cũng không cho kẻ khác có được, giống như Đường Dịch, cô ta không có được hắn tuyệt nhiên cũng không cho Lạc Tâm có cơ hội.

Nghĩ thông suốt, Đường Diêu nhặt lại chiếc điện thoại đang nằm ở một xó giường, ấn lên một dãy số.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy, Đường Diêu không nhiều lời mà vào thẳng vấn đề.

"Giúp tôi xử lý một người! Tiền không thành vấn đề."



Bên kia vang lên giọng nói lạnh lẽo: "Một trăm triệu đô."

Đường Diêu hơi nhăn mày, nghiến răng thốt ra từng chữ qua kẽ răng: "Được, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin!"

Nhận được câu trả lời như ý nguyện, đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, Đường Diêu bên này tâm cũng lạnh đi vài phần, miệng khẽ lẩm nhẩm:

"Lạc Tâm sao? Ha, đừng mơ có được Đường Dịch!"

Sau một tháng mệt mỏi vật lộn trong đống lịch trình dày đặc, cuối cùng đến hôm nay Lạc Tâm cũng có thời gian rảnh đến gặp Đường Dịch, trên đường trở về cô cứ có cảm giác bản thân bị theo dõi.

Mặc dù có chút sợ hãi nhưng Lạc Tâm vẫn quyết định dừng xe lại trước siêu thị, cô muốn mua chút nguyên liệu sẵn tiện sáng mai nấu bữa sáng cho Đường Dịch, không ngờ tới nửa đường lại bị một kẻ lạ mặt bắt đi.

Đến lúc tỉnh lại, Lạc Tâm đã thấy bản thân bị trói ở một nơi xa lạ, xung quanh toàn đống đổ nát, mùi ẩm mốc nồng nặc sộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu phải nhăn mặt.

Đưa ánh mắt khó khăn quan sát xung quanh, Lạc Tâm suy đoán bản thân bị bắt đến một căn nhà hoang nào đó, trong đầu cô không khỏi suy nghĩ tìm cách thoát thân.

Lạc Tâm cô từ trước tới nay chưa bao giờ gây thù chuốc oán với bất kì ai, tự nhiên bị bắt cóc thoạt đầu cũng có chút lo lắng và sợ hãi. Nhưng đến sau cùng, cô vẫn phải cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh.

"Cạch!", tiếng mở cửa truyền đến, bên ngoài tiếng bước chân lộp cộp trên mặt đất vang lên càng gần, thân ảnh một gã đàn ông cao to, hung tợn hiện ra trước mắt cô.

Trên tay gã là một con dao sắc nhọn, theo ánh nắng Mặt Trời, đôi mắt cùng nụ cười quỷ dị của gã phản chiếu trên lưỡi dao, trông vô cùng đáng sợ.

Thân thể Lạc Tâm có chút run rẩy, theo phản xạ lùi lại phía sau bức tường, vì đang bị trói tay và bịt miệng nên cô chẳng thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn gã đàn ông trước mặt.

Gã đàn ông kia thấy cô sợ hãi, khóe môi khẽ cong nhẹ, tiến gần về phía cô, đưa lưỡi dao sắc nhọn kề vào một bên má của cô, sự lạnh lẽo lan tỏa toàn thân cô.

"Chậc, quả là một cô gái có nhan sắc, đáng tiếc... Tao sẽ tiễn mày một đoạn vậy." Gã cất giọng giễu cợt, nhìn chằm chằm vào cô.

Lạc Tâm lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt ngập tràn hơi nước nhìn gã, phát ra âm thanh "ưm...ưm...", hòng muốn gã không được đụng vào mình. Nhưng gã đàn ông kia chẳng thèm để ý đến cô, giơ cao con dao găm sắc nhọn kia lên, muốn đâm cô một nhát trí mạng.



Đến nửa đường, gã chợt đổi ý, ánh mắt gã xẹt qua tia quỷ dị. Gã bắt đầu dùng roi quất lên người Lạc Tâm, tra tấn cô như một con quỷ, những đường roi cứ như vậy mà hạ xuống cơ thể nhỏ bé của cô.

Máu theo những vết thương mà rỉ ra, ướt đẫm cả một mảng áo sơ mi, tầm mắt Lạc Tâm mờ dần, theo đó cô dần kiệt sức mà ngất đi. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô bỗng nghĩ đến Đường Dịch, không biết liệu rằng cô chết đi, hắn có nhớ tới cô không?

Đến khi tỉnh lại một lần nữa, Lạc Tâm đã thấy bản thân đang nằm trên giường bệnh, cô nheo nheo đôi mắt nhìn trần nhà trắng xóa.

"Ưm...", cô khẽ rên lên một tiếng vì cơn đau từ vết thương truyền đến.

Vừa vặn lúc Lạc Tâm định ngồi dậy thì Đường Dịch đẩy cửa phòng bệnh đi vào, trên khuôn mặt hắn có chút tiều tụy, thấy cô tỉnh lại hắn vội vã đi đến.

"Đừng cử động, vết thương sẽ rất đau." Hắn lo lắng đỡ lấy thân thể cô, giúp cô tựa vào chiếc gối mềm mại phía sau.

Nhìn hàng loạt hành động của Đường Dịch, bất giác Lạc Tâm cảm thấy sống mũi cay cay, cô rơm rớm nước mắt nhìn hắn, không kiềm lòng được mà ôm chầm lấy hắn, bật khóc nức nở.

Đường Dịch phút chốc trở nên hoảng loạn, theo phản xạ mà ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Lạc Tâm vào lòng, đôi mắt tràn ngập sự đau xót.

Hắn lúc này thực sự có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng lời đến cổ họng lại bị nghẹn lại, cuối cùng chỉ nghẹn ngào thốt ra một câu ngắn ngủi:

"Lạc Tâm, thật xin lỗi..."

Trút hết bao nỗi sợ hãi trong lòng, Lạc Tâm mới thôi không khóc lóc, bình tĩnh trở lại cô có chút ngại ngùng khi đối diện với Đường Dịch.

Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, bởi lẽ tinh thần của cô thực sự bị tổn thương, chỉ khi có hắn bên cạnh cô mới an tâm phần nào.

"Đường Dịch..." Cô khẽ sụt sịt, gọi tên hắn.

Đường Dịch buông cơ thể của cô ra, "Ừ" nhẹ một tiếng, thâm tình nhìn cô chờ đợi câu trả lời.

"Đừng nói chuyện em bị bắt cóc cho ba mẹ em biết có được không? Em không muốn họ phải lo lắng..." Cô nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn cầu, nói.

Hắn không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý, sau đó giúp cô an ổn lại chỗ ngồi, chăm sóc cô từng li từng tý. Khung cảnh ấm áp ấy cứ thế mà diễn ra trong phòng bệnh, đẹp đẽ một cách phi thường...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv