Vụ lùm xùm cãi cọ giữa Đường lão gia tử và cô con gái út rất nhanh đã lên hot search, chiếm lĩnh bảng xếp hạng, dư luận theo đó mà được một phen ăn dưa hóng hớt.
Riêng bản thân Đường Dịch dù bị dư luận đem ra soi mói, đưa lên hứng chịu những lời lẽ thô tục, thậm chí là nhục mạ nhưng hắn lại chẳng bận tâm.
Vẫn đều đặn mỗi ngày đi làm, trực ca, về nhà. Cuộc sống của hắn cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi những thứ phù phiếm kia, bởi lẽ từ lâu hắn đã chẳng bận tâm đến chuyện tranh quyền đoạt vị trong gia tộc, hắn tự ý thức được bản thân chẳng có tư cách.
Bên ngoài vỏ bọc mang danh là tam thiếu Đường gia nhưng bên trong rỗng tuếch, chẳng một ai công nhận hắn, cũng chẳng một ai quan tâm hắn.
Tiêu diêu, tự tại làm một bác sĩ bình thường, làm những chuyện mình thích, không cần chịu sự chi phối của kẻ khác chính là cuộc sống mà hắn mong muốn.
Giờ đây hắn đã thực hiện được, chẳng có lý do gì mà hắn phải dấn thân vào chốn xa hoa, phù phiếm kia mà tranh giành.
Lúc này, trong sảnh bệnh viện Bắc Thành, người qua kẻ lại tấp nập. Lạc Tâm tay cầm túi đồ ăn giống như mọi hôm chầm chậm bước về phía thang máy, tiếng ồn ào, bàn tán về xuất thân của Đường Dịch cứ văng vẳng bên tai khiến cô phải nhíu mày khó chịu.
"Trời đất, tôi không nghĩ tới bác sĩ Đường lại là con nuôi của Đường gia chủ đấy! Nhưng có vẻ mối quan hệ anh em nhà họ không tốt cho lắm nhỉ?"
"Ừ đấy! Nhìn tiểu thư nhà họ Đường là biết, chắc lại ghen ghét lẫn nhau ấy mà, con nhà hào môn ai mà chả vậy."
"Thân phận con nuôi khó mà sống yên ổn."
"Chậc, xuất thân bần hàn như vậy ai mà thích được chứ! Nếu tôi là cô tiểu thư họ Đường kia tôi cũng sẽ làm vậy."
"Suỵt! Bé bé cái miệng thôi, kẻo người khác nghe thấy không hay."
"Hừ! Có gì phải sợ chứ? Ở Bắc Thành này ai mà chả biết..."
"..."
Cứ như vậy, suốt dọc đường đi Lạc Tâm đều nghe thấy những lời lẽ không hay về Đường Dịch, dù rất muốn lên tiếng phản bác nhưng cô lại chẳng biết nói gì cho phải. Bởi vì hết thảy đều là sự thật.
Mang theo một tâm trạng phiền muộn, Lạc Tâm ủ rũ đi dọc hàng lang bệnh viện, rất nhanh cô đã đứng trước cửa phòng làm việc của Đường Dịch.
Nhìn bộ dạng hắn đang chăm chỉ làm việc, bỗng Lạc Tâm thất thần, nội tâm dâng lên một cỗ chua xót, một nửa muốn gõ cửa một nửa lại không muốn làm phiền hắn.
Đấu tranh tâm lý hồi lâu, cuối cùng Lạc Tâm cũng lấy hết dũng khí gõ cửa. Nghe thấy tiếng "cốc cốc" vang lên, Đường Dịch không có ngẩng đầu, chỉ khẽ nói vọng ra.
"Mời vào!"
Nhận được sự đồng ý của hắn, Lạc Tâm hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
"Đường Dịch, em đến giờ này có phiền đến anh không?" Cô khẽ mỉm cười, cất giọng.
Đường Dịch dừng lại mọi động tác làm việc, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tâm, nội tâm xẹt qua một cỗ ấm áp. Khóe môi hắn cong nhẹ, ôn nhu đáp:
"Không phiền."
Nhẹ đặt túi đồ ăn xuống mặt bàn, Lạc Tâm hơi do dự một chút, nói tiếp:
"À...chiều nay em đi công tác rồi, có lẽ mấy ngày sắp tới em sẽ không đến đưa bữa trưa được. Anh nhớ phải ăn uống đầy đủ nhé!"
Nghe thấy Lạc Tâm phải đi công tác, ánh mắt Đường Dịch trùng xuống, trong lòng có chút mất mát. Vậy là những ngày sắp tới hắn không được gặp cô sao?
Như vậy thật khó chịu...
Mặc dù trong lòng không vui vì tin tức đột ngột cô vừa nói nhưng hắn cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu nhẹ, khẽ "Ừ" một tiếng.
Lạc Tâm có chút hụt hẫng trước thái độ lạnh nhạt của Đường Dịch, cô cố gắng trấn an bản thân, nặn ra một nụ cười, nói lời tạm biệt hắn.
"Vậy...em đi đây, anh nhớ giữ gìn sức khỏe."
Nói xong, Lạc Tâm xoay gót định rời đi bỗng tay cô bị tay hắn nắm lại, hai ánh mắt chạm nhau, sự lúng túng hiện hữu trên khuôn mặt cả hai.
"Lạc Tâm..." Đường Dịch ngại ngùng gọi tên cô, gò má hắn theo đó mà ửng hồng một mảng.
Lạc Tâm bất ngờ trước hành động của Đường Dịch, trái tim không kìm chế được mà đập "thình thịch" liên hồi, nếu ai đó ở gần cô lúc này có lẽ sẽ nghe thấy.
"Vâng..." Cô nghi hoặc nhìn hắn, nội tâm không khỏi rộn rạo, mong chờ câu nói tiếp theo của hắn.
Đường Dịch hít một hơi thật sâu, lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc hộp đã được gói kĩ càng, bên trên còn được điểm tô một chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xinh đưa cho Lạc Tâm.
"Tôi...có món quà nhỏ muốn tặng em, hy vọng em không chê..."
Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lạc Tâm nhất thời không thích ứng kịp, nội tâm lại bắt đầu gào thét.
Hắn...hắn vậy mà lại chủ động tặng quà cho cô, thật sự quá sức tưởng tượng của cô nhưng điều này lại khiến cô rất hạnh phúc.
Đường Dịch chủ động như này mặc dù không quen cho lắm nhưng đây là điều mà cô hằng mong ước, cuối cùng hắn cũng chịu tiến thêm một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
"Cảm ơn anh." Lạc Tâm hạnh phúc đến mức suýt khóc, ôm lấy hộp quà hắn tặng vào lòng, mỉm cười rạng rỡ.
Thấy cô hạnh phúc lòng hắn cùng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trước đó hắn còn lo lắng cô không thích quà mà hắn tặng, không ngờ tới mọi chuyện diễn ra tốt hơn mong đợi.
"Em nhớ giữ gìn sức khỏe..." Nghĩ ngợi một chút, cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm dặn dò cô.
Lạc Tâm cười tít mắt, gật đầu lia lịa. Sau đó cùng hắn nói vài câu rồi mới rời đi, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, hắn vô thức đưa tay lên ngực trái mà cảm nhận.
Từng nhịp đập rộn ràng bên trong lồng ngực đã giúp Đường Dịch nhận ra một điều, dù hắn có cố gắng đến mức nào để kéo xa khoảng cách giữa hai người thì trái tim của hắn lại làm trái ý hắn. Nó luôn hướng về phía cô, vì cô mà đập loạn nhịp.
Chính vì lẽ đó, hà cớ gì hắn phải trốn tránh?
Tình yêu của hắn, cuộc sống của hắn, tương lai của hắn hết thảy đều do hắn, vì vậy từ giây phút này đây, hắn đã quyết định chọn cô, đời này, kiếp này trở thành bạn đời của hắn...