Bữa tiệc mừng thọ Đường lão gia tử rất nhanh đã diễn ra, trước đó một ngày, Đường Dịch miễn cưỡng trở về Đường gia.
Giống như những gì hắn nghĩ, ngoài Đường lão gia tử và Tần quản gia, tất cả người trong Đường gia đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, chẳng một ai muốn đỗi đãi với hắn đúng nghĩa là một thành viên của gia tộc.
Hết thảy đều được Đường Dịch lường trước, nên hắn cũng chẳng cảm thấy khó chịu, họ càng xa lánh hắn càng dễ chịu, ít nhất không phải trở thành tâm điểm.
Nhưng ở đời đâu có cái gì cũng diễn ra như ý nguyện, đôi khi dù bản thân muốn sống như một kẻ vô hình cũng chẳng được, hiển nhiên người khác lại không muốn như vậy.
Giống như hiện tại, trong bữa tiệc sang trọng huyên náo, Đường Dịch đã cố gắng ngồi ở một góc khuất, hết sức yên tĩnh nhưng vẫn bị Đường Diêu đến làm phiền.
"Này, đừng tưởng trốn lủi thủi ở một góc là xong nhé! Lát nữa còn phải chụp ảnh lưu niệm đấy, ba đang tìm anh kìa."
Đường Diêu khẽ lườm Đường Dịch một cái, khoanh hai tay trước ngực, giở giọng điệu chua ngoa. Cô ta ghét cay ghét đắng cái dáng vẻ điềm đạm kia của hắn, thật muốn xé nát bộ mặt đạo mạo ấy, đáng tiếc cô ta chẳng thể làm gì.
Cuối cùng, ngoài những lời châm chọc ra, Đường Diêu tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách hay để xử lý Đường Dịch.
Mặc kệ sự tức giận của ai đó, Đường Dịch vẫn bình tĩnh cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, hiếm khi hắn uống rượu, những lúc hắn chạm đến rượu thì hiển nhiên tâm trạng không tốt.
Lúc này cũng vậy, hắn thật muốn rời khỏi nơi xa hoa, phù phiếm này. Đắm mình trong những nghiên cứu ở bệnh viện khiến hắn còn thoải mái hơn, ở nơi ồn ào, náo nhiệt như bữa tiệc này làm hắn khó chịu.
Không thấy Đường Dịch đáp lại lời mình, Đường Diêu càng tức giận hơn, cô ta chẳng bận tâm hình tượng mà quát lên:
"Này Đường Dịch, bộ anh bị điếc hả?! Anh không nghe thấy tôi đang nói chuyện với anh à?"
Đối mặt với cơn thịnh nộ tựa cuồng phong của Đường Diêu, hắn lại chẳng mảy may để tâm, vẫn điềm đạm nhâm nhi ly rượu trên tay, khẽ cười khẩy.
"À...chắc tôi bị lãng tai." Không biết qua bao lâu, giọng nói trầm ấm của hắn mới vang lên.
Gân xanh trên trán Đường Diêu nổi lên, tròng mắt đỏ ngầu, thái độ và lời nói thờ ơ của hắn đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô ta. Không để ý mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người, cô ta vung tay lên định tát cho hắn một bạt tai nhưng nửa đường lại bị chặn lại.
"Hỗn xược! Mày dám đánh cả anh mày à?!"
Giọng nói có phần uy nghiêm cùng tức giận của Đường lão gia tử vang lên, kéo Đường Diêu thoát khỏi cơn thịnh nộ, cô ta trừng mắt nhìn cha mình.
"Ba! Là anh ta không coi con ra gì trước mà!" Đường Diêu không chịu cúi đầu, vẫn một mực coi hành vi của mình là điều hiển nhiên.
"Chứ không phải mày không để anh mày vào mắt à?!" Đường lão gia tử tức giận quát lớn.
Cả hai cha con cứ như vậy mà tranh cãi, quan khách đều túm tụm lại xì xào, bàn tán. Mọi chuyện chỉ khi Đường Dịch lên tiếng mới đi đến hồi kết.
"Ba, đừng vì chuyện của con mà làm mất hòa khí gia đình. Hôm nay là tiệc mừng thọ của ba mà."
Nghe thấy giọng hòa giải của Đường Dịch, Đường lão gia tử mới thôi không cãi nhau với Đường Diêu, ông chẳng thèm quan tâm đến con gái mà cùng hắn rời đi trước.
Cuối cùng, sau khi chụp ảnh lưu niệm xong, Đường Dịch cũng có cơ hội rời khỏi bữa tiệc.
Ngồi trên xe, hắn mệt mỏi day day huyệt thái dương, trong lòng buồn phiền nhiều chút. Đúng lúc định lái xe trở về nhà thì bên ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng gõ cửa, bóng dáng Thời Tranh Vũ thập thò bên ngoài, anh nhoẻn miệng cười nhìn hắn.
Đường Dịch hơi cau mày, hạ cửa kính xe, "Có chuyện gì không?"
Thời Tranh Vũ nhận ra tâm trạng hắn không tốt, cũng không tiện trêu chọc, vào thẳng vấn đề:
"À, xe của tôi hôm nay bảo trì rồi, anh cho tôi đi nhờ một đoạn đi."
Hắn không nói gì, khẽ gật đầu đáp ứng, Thời Tranh Vũ mỉm cười, mở cửa ghế phụ đi lên. Suốt dọc đường đi, cả hai đều không nói với nhau câu nào, cho đến khi bầu không khí bí bách quá, anh mới tìm chủ đề mà lên tiếng.
"Đường Dịch, anh đã nghe mấy lời đồn trong bệnh viện chưa? Họ còn đang thảo luận xem rốt cuộc thì anh đối với Lạc Tâm là yêu hay không yêu đấy."
Bất ngờ bị hỏi, Đường Dịch khẽ khựng lại vài giây, không biết phải trả lời Thời Tranh Vũ ra sao.
Bởi lẽ chính hắn cũng không biết hắn có yêu cô hay không? Hắn chỉ biết mỗi khi nhìn thấy cô, cùng cô nói chuyện, trái tim của hắn lại không nghe lời mà đập loạn nhịp.
Nội tâm luôn dao động trước cô, nhiều lúc không thể khống chế mà muốn ôm cô vào lòng, vỗ về yêu thương.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là ảo mộng mà hắn tự tạo ra...
"Tin đồn rốt cuộc cũng chỉ là tin đồn thôi, nếu cậu rảnh rỗi quá có thể tham gia thêm một vài nghiên cứu về não bộ sắp tới." Hắn hơi cụp mắt, điềm đạm nói.
Khóe môi Thời Tranh Vũ giật giật, cau mày liếc nhìn Đường Dịch, đúng là không có khiếu hài hước gì cả. Hắn giống như khúc gỗ ấy, không có chút gì gọi là phong tình hết, đối mặt với chuyện của bản thân mà vẫn điềm đạm như vậy.
Ha, thật là...
"Haizz...tôi mới không có rảnh. Mấy cái nghiên cứu đó tốn thời gian lắm, nếu anh muốn tìm cộng sự có thể tìm Ngô Phương, tôi chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ mà đồng ý." Thời Tranh Vũ xua xua tay, cười xòa nói.
Nói xong, thấy sắc mặt Đường Dịch tối đi, anh mới chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời. Cư nhiên lại nhắc tới Ngô Phương, ai trong bệnh viện mà không biết hắn với vị bác sĩ Ngô nào đó không ưa nhau, à không, chính xác là hắn không thích cô ta.
Ngược lại, vị bác sĩ Ngô nào đó lại rất thích Đường Dịch, nói đúng hơn là đơn phương người ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là một cuộc tình thú vị...
"Thời Tranh Vũ, cậu ngậm miệng lại sẽ tốt hơn đấy!" Đường Dịch không vui, lạnh giọng uy hiếp.
Thời Tranh Vũ giật mình, bụm miệng lại, ngoan ngoãn gật đầu. Được rồi, không nói thì không nói, có nhất thiết phải đe dọa người ta như vậy không, thật đáng sợ.