Ánh trăng ngà ngà chiếu sáng, hắt lên ô cửa sổ, len lỏi vào bên trong cửa kính, soi sáng cả một bầu không gian tối tăm.
Giữa bầu không gian mờ ảo ấy, thân ảnh một người đàn ông anh tuấn hiện ra trước mắt, trên tay anh là ly rượu vang uống dở, theo chuyển động khớp tay nó không ngừng lắc qua lắc lại.
Ánh mắt người đàn ông hướng về phía xa xăm, đôi con ngươi chất chứa nỗi nhớ nhung da diết, một nỗi nhớ thầm lặng cho mối tình đơn phương chẳng biết liệu có kết quả hay không?
"Lạc Tâm...làm sao đây? Trái tim tôi không thể ngừng rung động trước em..." Khẽ mấp máy môi, cổ họng người đàn ông phát ra âm thanh trầm đục.
Anh - Lục Thâm, người đứng đầu Lục gia, đại Boss nắm quyền trong Nam Lục, người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, ấy vậy mà lại vì một cô gái mà rơi vào cảnh hồn bay lạc phách.
Đã có rất nhiều lúc Lục Thâm tự hỏi bản thân rằng vì sao lại thích Lạc Tâm, nhưng chính bản thân anh cũng chẳng thể lý giải, có lẽ là bởi vì năm đó cô đã cứu anh một mạng. Hoặc cũng có thể là vì sự lương thiện, ngây ngô, đáng yêu của cô.
Đơn giản hơn vì người đó chính là cô - Lạc Tâm.
Bản thân Lục Thâm không phải một người chăng hoa nhưng anh cũng đã từng yêu đương, đáng tiếc không hợp nên đã đường ai nấy đi. Đến giờ phút hiện tại, khi gặp lại Lạc Tâm, máu chinh phục trong anh như bùng nổ, anh không kiềm lòng được mà muốn chiếm hữu cô về làm của riêng.
Ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu, Lục Thâm cười khổ, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tiếc thật, dù Lục Thâm anh có muốn chiếm hữu cô cũng khó, bởi lẽ tâm tư của cô hiện tại chẳng thể dành cho anh dù chỉ một chút.
Đặt mạnh ly rượu trống rỗng trên mặt bàn, Lục Thâm khẽ day day huyệt thái dương đau nhức, xoay người đi ra khỏi căn phòng tối.
Lúc này ở nhà của Đường Dịch, hắn vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ bụng rắn chắc khiến bao chị em phụ nữ điên đảo.
Một tay Đường Dịch cầm chiếc khăn bông lau mái tóc ướt át, một tay cầm chiếc điện thoại lên xem dòng tin nhắn mà Lạc Tâm vừa gửi đến, bất giác khóe môi hắn cong lên.
Cảm giác được người mình thích quan tâm mỗi ngày thật hạnh phúc, mặc dù chỉ đơn giản là một lời chúc ngủ ngon thôi cũng đủ để khiến vành tai hắn đỏ lên, trái tim không khỏi đập loạn nhịp.
Nếu không phải là một bác sĩ, có lẽ ngay giờ phút này đây Đường Dịch sẽ tưởng bản thân hắn bị mắc bệnh tim cũng nên, bởi vì nó đập nhanh một cách lạ thường không kiểm soát.
Đang chìm đắm trong ngọt ngào của tình yêu, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt niềm hạnh phúc hiếm hoi ấy của hắn, nhìn cái tên nhấp nháy hiển thị trên màn hình điện thoại tâm trạng hắn tụt dốc không phanh.
Từng ngón tay thon dài của Đường Dịch lướt nhẹ trên màn hình điện thoại khẽ khựng lại vài giây, đôi mắt phượng ánh lên tia do dự, hồi lâu sau mới ấn nhấc máy.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã vang lên giọng nói chua ngoa của một cô gái:
"Đường Dịch, tối mai trở về Đường gia đi! Ba yêu cầu anh phải có mặt, đừng có mà không biết điều!"
Hiển nhiên giọng nói chua ngoa không coi Đường Dịch ra gì chính là Đường Diêu - cô em gái trên danh nghĩa của hắn. Đường Dịch không có tỏ rõ thái độ gì, chỉ lãnh đạm "Ừ" một tiếng.
Đầu dây bên kia cũng chẳng thèm nhiều lời, Đường Diêu để lại một câu sau đó cúp máy.
Cô ta nói: "Đừng cố tỏ ra bản thân là một phần của Đường gia, anh cũng chỉ là đứa con mà cha tôi nhặt về nuôi thôi, nhớ kĩ cái xuất thân bần hàn của anh, hừ!"
Đường Dịch cười lạnh, cảm xúc dần thay đổi, đôi mắt phượng bình đạm mơ hồ dậy sóng. Hắn đâu cần người khác nhắc lại cái xuất thân của mình chứ, bản thân hắn tự ý thức được điều đó.
Một đứa trẻ bị bỏ rơi, phải sống tù túng như một kẻ ăn xin, ha, hắn đều nhớ, chưa bao giờ hắn quên.
Cho nên, cái mà Đường lão gia tử gọi là cho hắn một gia đình trọn vẹn, hắn chưa bao giờ cảm nhận được.
Sống ở Đường gia, Đường Dịch chỉ nhận lại những ánh mắt ghét bỏ, ghen tị, thậm chí là bị coi như thứ ôn dịch. Cái gọi là một gia đình trọn vẹn ấy, hắn không cần, vĩnh viễn không cần...
Sau khi gửi lời nhắn chúc Đường Dịch ngủ ngon, Lạc Tâm cứ ôm khư khư cái điện thoại mà cười tủm tỉm, lâu lâu lại liếc nhìn xem hắn đã hồi âm chưa.
Thật đáng tiếc, cô lại chẳng thấy tin nhắn hồi âm của hắn, mặc dù có chút hụt hẫng trong lòng nhưng cô vẫn hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Lạc Tâm ngủ rất ngon, cô còn mơ thấy hắn, mơ thấy người đàn ông đã khiến cho tâm hồn cô điên đảo.
Trở lại với Đường Diêu, sau khi cô ta cúp điện thoại, sự tức giận trong lòng càng gia tăng. Cô ta không nghĩ tới Đường Dịch lại có thể lạnh nhạt với mình như vậy.
Thật ra nhiều năm trước Đường Diêu rất thích Đường Dịch, thậm chí chữ thích này không phải chữ thích mà một người em gái dành cho một người anh trai, mà là thích giữa một người phụ nữ dành cho một người đàn ông.
Từ ngày đầu tiên Đường lão gia tử đưa Đường Dịch trở về Đường gia, nhận nuôi hắn, Đường Diêu đã thầm thích cậu nhóc gầy gò, mang một nét đẹp phi thường như hắn.
Càng về sau, thứ tình cảm ấy dần dần lớn hơn, theo năm tháng nó dần biến tấu, chẳng còn là thứ tình yêu trong sáng như thuở ban đầu.
Năm Đường Dịch 22 tuổi, Đường Diêu tròn 20 tuổi, cô ta đã nảy ra ý định xấu xa với hắn. Vào chính cái đêm sinh nhật của cô ta, hạ xuân dược vào đồ uống của hắn, hòng muốn lên giường với hắn.
Đáng tiếc ý định của cô ta đã không thành, còn bị hắn phát hiện, kết quả còn bị Đường lão gia tử phạt nặng.
Từ ngày đó, Đường Diêu sinh lòng ghen ghét Đường Dịch, cô ta coi hắn là cái gai trong mắt, hễ chạm mặt hắn ở đâu là mỉa mai, châm chọc.
Không dừng lại ở đó, Đường Diêu còn tìm mọi cách hãm hại Đường Dịch, biến hắn thành kẻ thù của người trong Đường gia. Cuối cùng, hắn cũng không chịu nổi mà dọn khỏi Đường gia, tự sinh tự diệt ở bên ngoài.