Nơi sầm uất nhất trung tâm Bắc Thành, một tòa biệt thự nguy nga tráng lệ hiện ra trước mắt người nhìn, xung quanh nó được bao bọc bởi hàng cây xanh bát ngát.
Phía dưới cổng biệt thự, một chiếc Ferrari F60 America từ từ tiến vào bên trong sảnh chính, một cô gái xinh đẹp bước xuống, bên cạnh là hai hàng người hầu cùng quản gia cung kính cúi chào.
"Hoan nghênh tiểu thư trở về!"
Cô gái kia không nói gì, khẽ phất tay ra hiệu, sau đó đạp gót bước vào bên trong biệt thự.
Bên trong phòng khách của căn biệt thự, thân ảnh một ông cụ hiện ra trước mắt, ông chính là Đường lão gia tử - chủ nhân đương nhiệm của Đường gia.
Ông có tổng cộng bốn người con, con cả Đường Văn đã qua đời vì tai nạn giao thông, con thứ Đường Hạo hiện tại đang là người tiếp quản tập đoàn Đường Gia, con út Đường Diêu - cô tiểu thư duy nhất của Đường gia năm nay mới chỉ 30 tuổi.
Cuối cùng là Đường Dịch, tam thiếu Đường gia - đứa con mà Đường lão gia tử đã nhận về nuôi, người mà ông để tâm nhất.
Đáng tiếc, Đường Dịch lại không thân thiết hay gần gũi với Đường lão gia tử, giữa hắn và ông luôn có một bức tường vô hình ngăn cách.
"Ba, con về rồi." Giọng nói của Đường Diêu vang lên phá tan bầu không gian tĩnh lặng.
Bàn tay đang cầm tách trà của Đường lão gia tử khựng lại, ông hơi ngẩng đầu liếc nhìn cô con gái của mình, đôi mắt thoáng qua tia phức tạp.
Hồi lâu sau mới chầm chậm nói: "Ta còn tưởng con quên lão già này rồi chứ? Cũng biết đường về cơ à?"
Mày Đường Diêu nhăn lại, tỏ rõ thái độ bất mãn, cô ta hơi liếc nhìn sắc mặt của Đường lão gia tử, tiếp lời:
"Ba...đừng có lúc nào cũng nói con như vậy, ít nhất con còn có hiếu hơn đứa con nuôi mà ba nhặt về đấy! Chẳng phải anh ta còn chẳng thèm béng mảng về cái nhà này à?"
Không nhắc đến thì thôi, hễ nhắc đến Đường Dịch sắc mặt Đường lão gia tử lại trùng xuống, hiển nhiên là không vui khi mà Đường Diêu nói những điều không tốt về hắn.
Đường lão gia tử đặt mạnh tách trà xuống mặt bàn, phát ra âm thanh "cạch" một tiếng khiến Đường Diêu giật mình, cô ta có chút sợ hãi co rúm người lại, không dám ho he nửa lời.
Đường lão gia tử nghiêm giọng nói:
"Đường Diêu, gia giáo Đường gia dạy con ăn nói với anh mình như vậy à? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Đường Dịch là con của ta, cấm kị nói nó là con nuôi ta nhặt về!"
Bất chấp cơn thịnh nộ của cha mình đang diễn ra đỉnh điểm, không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên Đường Diêu lớn giọng cãi lại:
"Anh ta đúng là ba nhặt về nuôi còn gì, con có nói sai cái gì chứ?! Người như anh ta không xứng..."
Chưa kịp nói hết câu, một cái tát giáng xuống mặt của Đường Diêu, chỉ kịp nghe một tiếng "chát" vang lên, cô ta rưng rưng nước mắt ôm lấy má mình, uất ức nhìn Đường lão gia tử.
"Đường Diêu, ta nhắc lại lần cuối cùng! Nếu con còn dám nhắc tới xuất thân của Đường Dịch, lần sau sẽ không phải là cái tát đâu!" Đường lão gia tử tức giận quát lớn.
Sắc mặt Đường Diêu tái nhợt, nước mắt trào ra, cô ta không nói không rằng ôm lấy bên má vừa bị tát chạy thẳng lên lầu, nội tâm không khỏi hận Đường Dịch hơn.
Vì cái gì mà cha cô ta lại ưu ái Đường Dịch nhất, hắn cũng chỉ là đứa thấp kém, bần hàn được cha cô ta nhặt về nuôi mà thôi.
Những thứ mà hắn được nhận từ trước tới giờ, tất cả đều không thuộc về hắn, Đường Diêu cô ta nhất định phải đòi lại hết thảy!
Nhìn theo bóng lưng Đường Diêu khuất dần, Đường lão gia tử ôm lấy lồng ngực thở gấp, khẽ ho vài tiếng.
"Loạn...loạn hết rồi!" Ông bất lực nói.
Tần quản gia bên cạnh vội vã đi đến đỡ lấy ông, tiện thể vỗ nhẹ tấm lưng gầy gò kia, giúp ông dễ chịu hơn.
"Lão gia, người bớt giận." Tần quản gia như hiểu được nỗi lòng của Đường lão gia tử, khẽ lên tiếng.
Trong Đường gia này cũng chỉ có đại thiếu gia là ưng ý lão gia nhất, chỉ tiếc mệnh khổ lại mất sớm, bây giờ cuối cùng lão gia cũng nhìn trúng tam thiếu gia.
Nhưng thật đáng tiếc cũng chỉ là con nuôi, dù tài giỏi đến đâu cũng vẫn bị người đời soi mói, hơn nữa mối quan hệ với người trong Đường gia lại không tốt.
Làm quản gia hơn chục năm nay ở Đường gia, Tần quản gia hiểu rõ lão gia nhà mình hơn ai hết, nếu sau này lão gia có về với tổ tiên chắc hẳn Đường gia này cũng chẳng huy hoàng được bao lâu.
"Lão Tần, có phải là ta quá nuông chiều Diêu Diêu rồi không? Nó thậm chí còn chẳng thèm để lời ta nói vào tai..." Đường lão gia tử cười khổ, tâm sự với quản gia.
"Lão gia, người cũng biết tính tình của tiểu thư rồi đấy, có lẽ cô ấy vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận tam thiếu gia trở thành người của Đường gia. Cô ấy cần có thời gian..." Tần quản gia suy nghĩ một chút, sau đó thành thật nói.
Đường lão gia tử không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào tách trà đã nguội lạnh trên bàn, ông khẽ thở dài một tiếng, sau đó trở về phòng.
Ông thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc ông phải chấn chỉnh lại thói quen vô lễ của Đường gia với Đường Dịch rồi, những năm qua chắc hẳn hắn đã rất khổ cực khi phải sống trong một gia đình không một ai hoan nghênh.
Tại bệnh viện Bắc Thành, lúc này trời đã chập tối nhưng Đường Dịch vẫn chăm chú làm việc, chẳng thèm quan tâm đến thời gian.
Thấy đã đến giờ tan tầm mà Đường Dịch chưa có ý định trở về, Thời Tranh Vũ bèn đẩy cửa đi vào phòng làm việc của hắn, nhắc nhở:
"Đường Dịch, anh còn chưa về sao? Hôm nay anh đâu có ca trực ban, đừng làm việc quá sức, cũng nên nghỉ ngơi rồi."
Đường Dịch vẫn chăm chú nhìn chằm chằm giấy tờ trên bàn, không có ý định ngẩng đầu lên nhìn Thời Tranh Vũ, chỉ nhàn nhạt đáp:
"Ừ, cậu về trước đi. Lát nữa tôi về."
Không lung lay được ý trí sắt đá của Đường Dịch, Thời Tranh Vũ quyết định lôi ra át chủ bài Lạc Tâm.
"Anh đừng có quá sức, kẻo ốm Lạc tiểu thư lại lo lắng đấy! Cô ấy hình như rất quan tâm anh."
Không nhắc đến Lạc Tâm thì thôi, hễ nhắc tới cô là Đường Dịch thay đổi ba trăm sáu mươi độ, hắn lập tức thu xếp giấy tờ trên bàn. Tiếp đó cầm lấy áo khoác mặc lên người, nhanh chóng ra về.
Nhìn một màn vừa diễn ra, Thời Tranh Vũ chỉ có thể mắt chữ A, miệng chữ O mà kinh ngạc, khẽ chửi thề trong lòng: 'Con mẹ nó, nhanh quá!'
"Đi thôi. Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì thế?!" Thấy anh ngẩn người, hắn tốt bụng quay lại nhắc nhở.
Thời Tranh Vũ bừng tỉnh, vội vã đi theo phía sau Đường Dịch, trong lòng lại nghĩ quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.