Bác Sĩ Đường, Ngàn Vạn Lần Đừng Yêu Em

Chương 11: MỘT NGÀY HẠNH PHÚC.



Rời khỏi phòng bệnh cô bé Bánh Bao, Lạc Tâm cùng Đường Dịch trở về phòng làm việc của hắn, vừa bước vào bên trong, mùi thuốc khử trùng đã biến mất khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Đường Dịch cũng chú ý đến sự thay đổi của Lạc Tâm, dần dần hắn cũng nhận ra cô không thích mùi thuốc khử trùng, ánh mắt hắn nhìn cô lúc này có phần cưng chiều, chỉ tiếc rằng chính bản thân hắn còn chẳng nhận ra.

"Cô ngồi đi." Đường Dịch một bên kéo nhẹ chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của hắn, một bên dịu giọng nói.

Lạc Tâm cũng không ngại ngùng mà tự nhiên ngồi xuống, tiện tay để túi đồ ăn trên bàn, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò mà quan sát xung quanh phòng làm việc của hắn.

Cô cũng đã từng đến phòng làm việc của hắn đưa cơm nhưng những lần đó chỉ thoáng qua, đưa xong đồ cô đã vội vã rời đi, chưa có cơ hội nhìn kĩ.

Giờ có thời gian, Lạc Tâm mới để ý, phòng làm việc của Đường Dịch mặc dù không lớn lắm nhưng bày trí đồ vật trong phòng rất gọn gàng.

Điều khiến Lạc Tâm thích nhất chính là mùi bạc hà dịu nhẹ luôn tỏa ra bao bọc khứu giác của cô, mang lại một cảm giác vô cùng dễ chịu, khác xa mùi thuốc khử trùng nồng nặc bên ngoài hành lang kia.

Lạc Tâm không biết mùi hương này từ dầu thơm hay ở trên người Đường Dịch nữa, dù rất tò mò nhưng cô không dám hỏi. Cô sợ rằng nếu nói quá nhiều sẽ khiến hắn sinh lòng khó chịu, rồi ghét cô lắm chuyện thì tiêu.

"Chỗ tôi chỉ có nước lọc thôi, không có cafe, nếu không ngại có thể uống một chút." Đường Dịch rót một ly nước lọc, để xuống trước mặt Lạc Tâm.

Xong xuôi, hắn ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt có phần bối rối, không biết nên nói gì cho vơi đi sự lúng túng trong lòng.

"Cảm ơn anh. Em cũng không có thói quen uống cafe." Lạc Tâm cầm lấy ly nước lọc, cười mỉm nhìn hắn.

Trái tim Đường Dịch bỗng dưng dao động, không ngừng đập loạn xạ trước người con gái xinh đẹp, đáng yêu trước mặt. Đã vô số lần hắn suy nghĩ xem rốt cuộc cô có thực sự thích hắn hay chỉ là nhất thời mê mẩn nhan sắc của hắn.

Nhiều lúc rất muốn hỏi Lạc Tâm vì sao thích hắn, vì sao muốn theo đuổi hắn nhưng hắn không có dũng khí, hắn sợ câu trả lời của cô sẽ dập tắt niềm hy vọng nhỏ nhoi trong tim hắn.



"Ừ. Cafe uống nhiều không tốt." Hắn hơi ngẩn người, tiếp lời cô.

Trong lòng Đường Dịch lúc này thập phần phức tạp, một nửa hắn muốn đáp lại phần tình cảm kia của cô, một nửa hắn lại do dự.

Đường Dịch biết gia thế của Lạc Tâm, cô chính là một thiên kim đại tiểu thư được rất nhiều người mến mộ, hiện tại còn là Phó tổng điều hành An Lạc.

Còn Đường Dịch hắn, chỉ là một bác sĩ ngoại khoa chuyên khoa não, kể ra cũng có chút thành tích.

Hắn vốn dĩ có xuất thân từ trại trẻ mồ côi, may mắn được Đường lão gia tử đưa về nuôi dưỡng, trở thành con nuôi của ông ấy. Được ông ấy nuôi dưỡng, sau cùng vì một vài lý do mà một mình ra bên ngoài sống, tự lực cánh sinh.

Để có được vị trí như ngày hôm nay, Đường Dịch hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức, chịu rất nhiều sỉ nhục mới có thể ngóc đầu dậy.

Cho nên, chính vì cái xuất thân bần hàn kia, hắn tự ti, hắn sợ hắn không xứng với cô. Nhưng hắn lại không có cách nào từ chối tấm lòng của cô, sâu thẳm bên trong nội tâm hắn lại hèn mọn muốn giữ lấy cô, muốn một lần nhận phần tình cảm kia.

Đường Dịch hắn cũng là một người đàn ông bình thường, trái tim hắn cũng biết rung động, cũng biết yêu.

Thật đáng tiếc, hắn...không đủ dũng khí...

Thấy Đường Dịch cứ ngẩn người nhìn mình, Lạc Tâm có chút bối rối, khẽ lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo:

"Đường Dịch, nay cuối tuần rồi, anh có rảnh không?"

Đường Dịch thoáng giật mình, vội vã điều chỉnh lại tâm trạng, rơi vào suy tư, mãi một lúc lâu mới đáp lời cô.

"Có lẽ chiều này rảnh. Mà...có chuyện gì sao?" Hắn hơi nghiêng người, nghi hoặc nhìn cô.



Khóe môi Lạc Tâm cong nhẹ, trong lòng không khỏi vui mừng, thật tốt quá. Cơ hội cô đến rồi, nếu hắn rảnh thì cô nên hẹn hắn đi chơi thôi, tối qua cô đã thỉnh giáo các quân sư tình yêu trên mạng một phen.

Đa phần họ đều khuyên cô nên hẹn đối phương đi dạo, sau đó ăn uống các kiểu, chỉ có hai người, tình cảm sẽ như vậy mà tiến triển hơn.

Lạc Tâm không biết làm gì ngoài việc bán tín bán nghi mà thực hiện theo, cô không có kinh nghiệm trong việc theo đuổi người khác, cuối cùng vẫn thử nghiệm xem lời nói của các quân sư tình yêu trên mạng có đáng tin cậy hay không.

"Em muốn hẹn anh ra ngoài đi dạo phố. À...ừm...tiện thể mua chút quà cho ba em, dù sao anh cũng là đàn ông, em muốn hỏi ý kiến của anh." Cô gãi gãi đầu, ngây ngô nói.

Không cần suy nghĩ nhiều, Đường Dịch gật đầu đồng ý luôn. Hắn đúng lúc cũng phải đi chọn quà cho Đường lão gia tử, sắp tới là tiệc mừng thọ của ông, mặc dù không muốn trở về Đường gia nhưng hắn không thể làm một đứa con bất hiếu.

Ở Đường gia, có lẽ cũng chỉ có Đường lão gia tử là đối xử thật lòng, thật dạ với hắn. Còn những người khác, e là mong hắn chết quách nơi đầu đường xó chợ từ lâu rồi.

Nhận được sự đồng ý của Đường Dịch, trong lòng Lạc Tâm kinh hỉ không thôi, mỉm cười suốt dọc đường trở về.

Ngay chiều hôm đó, Lạc Tâm ăn mặc rất xinh đẹp cùng Đường Dịch đi dạo phố. Họ cùng nhau đi ngắm cảnh, dạo phố, ăn uống, chơi trò chơi ở công viên,...

Đối với Lạc Tâm, hôm nay chính là một ngày hạnh phúc nhất, cô có thể được là chính cô, an nhiên, tự tại bên cạnh người mình yêu.

Còn đối với Đường Dịch, ngày hôm nay có lẽ là ngày mà hắn cảm thấy vui vẻ nhất, hắn không phải gò bó, không phải gồng mình sống dập khuôn, hắn có thể được tự do là chính mình.

Hắn nhận ra, khi ở bên cạnh cô, hắn cảm thấy bình yên đến lạ. Không phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, không phải áp lực vì những ca bệnh khó chữa, không phải bất lực trước những lựa chọn khó khăn.

Ở bên Lạc Tâm, nhìn ngắm nụ cười tỏa nắng của cô, nghe giọng nói ngọt ngào của cô, hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Bất giác nội tâm hắn muốn một lần tham lam độc chiếm cô, biến cô thành của riêng, chỉ thuộc về riêng mình hắn. Trong mắt hắn, ngay khoảnh khắc này, nhìn ngắm nụ cười kia của cô, hắn đã thực sự bị đắm chìm...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv