Làm xong, Tiêu Chiến ngồi xổm trên đất, chụp hai bức ảnh với bình hoa mới, gửi cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến: Hoa này có đẹp không?
Vương Nhất Bác: Đẹp.
Tiêu Chiến: Tôi cũng rất thích, tôi đặt nó ngay cạnh giường. Trước đây tôi chưa từng diễn phim điện ảnh, cũng chưa nhận hoa như lúc này bao giờ, suýt đã thực sự cho rằng mình hot rồi. Cũng không biết là ai tặng.
Vương Nhất Bác: Ừm. Cậu sẽ hot thôi.
Tiêu Chiến: Cảm ơn đạo diễn Vương.
Thời tiết sang tháng năm, nhiệt độ trong không khí rất không ổn định, lúc lạnh lúc nóng, không ngừng giao nhau giữa những cơn mưa rào.
Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến tới thành phố A, quay vài đoạn video tuyên truyền ngắn, tiện thể tham gia chương trình livestream kia.
Bởi catse đóng phim của Tiêu Chiến lúc ký hợp đồng thấp, vào đoàn giữa chừng, lúc ấy cũng không nổi tiếng gì, đoàn phim cũng không yêu cầu anh phải giúp chạy tuyên truyền. Mấy người Hoàng Thời Thanh đã bắt đầu bận rộn tuyên truyền, Tiêu Chiến được yêu cầu phải phối hợp với thời gian của họ.
Tiêu Chiến thực ra cảm thấy rất kì quái. Những chuyện thế này nói gì thì nói cũng nên là đoàn đội tổ chức thông báo cho anh, không thì vẫn còn trợ lý Lưu Phong ở đó, vì sao thông báo tin cho anh, nhiều lần đều do chính Vương Nhất Bác gửi?
Không phải làm đạo diễn luôn rất bận hay sao?
Anh thậm chí nhịn không được nghi ngờ cái tài khoản này đã bị thay mận đổi đào.
Tiêu Chiến: Đạo diễn Vương có đi không?
Vương Nhất Bác: Tôi không đi.
Vương Nhất Bác: Cậu muốn tôi đi cùng? Vẫn hơi hơi không dám đi hả?
Tiêu Chiến: Đều không phải, tôi chỉ tiện hỏi một chút thôi.
Vương Nhất Bác: Tôi sẽ đánh tiếng với nhân viên công tác, đừng lo. Livestream tôi cũng sẽ xem, xảy ra vấn đề gì đã có tôi ở đây. Đoàn đội xã giao của chúng ta cũng sẽ tới hiện trường. Đừng sợ.
Tiêu Chiến thầm nói bản thân tôi thì sợ cái gì chứ?
Vương Nhất Bác: Nếu cậu muốn thì tôi tới hiện trường quay cũng được.
Tiêu Chiến: Không cần. Tôi thực sự chỉ tiện hỏi vậy thôi, đạo diễn Vương bận thì cứ làm việc đi.
Vương Nhất Bác: Đạo diễn Vương không bận. Gần đây cũng vẫn ổn.
Tiêu Chiến ngơ ngẩn.
Vương Nhất Bác: Livestream xong mời cậu đi ăn cơm. Hôm đoàn phim đóng máy chỉ thiếu mỗi cậu.
Tiêu Chiến tưởng hắn muốn mời cả ba người tham gia livestream đi ăn cơm cùng nhau, thì thoải mái đồng ý.
Livestream tuy là dễ toang, nhưng thực ra cũng không cần phải quá lo lắng. Đặc biệt là lúc này còn có tổ tiết mục giúp đỡ khống chế bầu không khí.
Tiêu Chiến có mặt từ sớm, anh hóa trang xong thì ngồi đợi bên cạnh, trợ lý livestream tới nhắc anh đại khái về lịch trình và các câu hỏi sẽ được đề cập đến.
Giữa chương trình có một phân đoạn hỏi câu hỏi của fan, họ cũng đã chuẩn bị sẵn nhân viên công tác đợi lệnh sau màn. Nếu có câu hỏi không thích hợp thì họ sẽ tự mình đưa ra câu hỏi.
Quách Dịch Thế chạy tới chào hỏi anh, hai người ngồi trò chuyện một lúc, tiếp đó, Quách Dịch Thế bị gọi vào trong một phòng khác.
Đoạn đầu của chương trình livestream, ba người họ bị chia vào ba phòng khác nhau, tiến hành phỏng vấn riêng, để họ trả lời những câu hỏi như nhau.
Tiêu Chiến cầm điện thoại di động của mình, anh lắc lắc đầu, hỏi một câu với màn hình: "Như thế này đã được chưa?" Trợ lý livestream nói: "Chắc là được rồi đấy. Tôi xem thử bên này không có vấn đề gì."
Bình luận bên dưới tất cả đều nhao nhao:
"Lại gần đây!"
"Chưa được chưa được! Lại gần tí nữa đi anh!"
"Tiêu Chiến ui, quần áo anh bị bẩn rồi, có muốn cởi đồ thay sang bộ khác không?"
"Là do điện thoại của em có vấn đề à? Em thấy mặt với cổ của anh không cùng một màu. Anh cởi quần áo ra cho em xem kĩ xem nào?"
"Toàn hổ sói nói linh tinh gì đấy... Tôi rốt cuộc đã vào phải cái phòng livestream gì rồi thế này?"
Vốn tưởng rằng tất cả mọi người sẽ tập trung vào Quách Dịch Thế và Hoàng Thời Thanh bên kia, không ngờ độ hot ở chỗ anh đây cũng rất cao.
Tiêu Chiến cười nói: "Các bạn đừng lừa tôi. Tôi đây hẳn cũng có thể coi là người trong giới lâu năm rồi mà?"
Mọi người phát ra tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
Có người xem vẫn tự tin: "Không thể nào, thời gian livestream dài như vậy, em không tin là không lừa được anh."
P/s: Umm, bộ này sương sương hơn 100 chương nên tiến triển hơi chậm ấy, mọi người chịu khó nhớ, vài chương nữa là ngọt ngọt dồi :>>