Sự sỉ nhục trong lời nói của Tư Bác Văn thật sự quá rõ ràng, khiến Vu Diễm My nhất thời không thể chịu đựng được.
Cô ta cắn chặt môi dưới: “Tôi…”
Không đợi cô ta cất lời, sau khi giải thích xong chuyện này, Tư Bác Văn xoay người đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tư Bác Văn, mặc dù Vu Diễm My không cam tâm nhưng cũng không biết nên làm gì mới phải.
Vậy nên cô ta chỉ có thế trơ mắt nhìn Tư Bác Văn rời đi.
…
Sau khi Tư Bác Văn đi ra khỏi phòng, cảm giác chóng mặt lại ập tới.
Vừa nãy ở trong phòng của Vu Diễm My cũng chỉ là do anh gắng gượng mà thôi.
Số phòng của Vu Diễm My bị đổi thành số phòng anh, thế thì phòng bên này chắc chắn là của anh.
Nghĩ như vậy, Tư Bác Văn đẩy cửa ra, đi thẳng vào bên trong.
Anh đi đến cạnh giường, đến đèn cũng không bật mà bò luôn vào trong chăn, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Anh trở mình, dựa vào Lục Nghiên Tịch ở bên cạnh.
Đúng lúc này, Lục Nghiên Tịch ở trong chăn cũng không khỏi giật mình theo.
“Ai vậy?”
Lục Nghiên Tịch giật mình, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một cảm giác quen thuộc truyền tới.
“Tư Bác Văn?”
Lục Nghiên Tịch hỏi một câu mang tính thăm dò, nhưng không có được câu trả lời từ người đàn ông.
Cô mạnh dạn bước tới, đẩy Tư Bác Văn ra.
Quả nhiên, một giây sau, khuôn mặt quen thuộc của Tư Bác Văn lập tức xuất hiện trong tầm mắt của Lục Nghiên Tịch.
Sau khi Lục Nghiên Tịch nhìn rõ gương mặt đó thì cô vươn tay, vỗ vào cơ thể Tư Bác Văn.
“Tư Bác Văn. dậy đi!”
“Sao anh lại chạy tới phòng tôi vậy hả?”
Chẳng phải bây giờ người đàn ông này nên ở trong phòng của Vu Diễm My à?
Không ngờ Vu Diễm My lại tệ như thế, không giữ Tư Bác Văn lại được.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi mừng thầm mà đứng lên.
“Tư Bác Văn!”
Thế nhưng, nhìn một người to lớn trước mặt nằm trên giường mình như thế này, Lục Nghiên Tịch lại lâm vào trầm tư.
Chuyện này…
Phải làm sao đây?
Dáng vẻ này của Tư Bác Văn, rõ ràng là đã uống say mất rồi, hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc bản thân.
“Tư Bác Văn, anh đừng có giả bộ ngủ với tôi, mau đứng lên đi.”
Lục Nghiên Tịch ngồi ở bên cạnh, liên tục gọi Tư Bác Văn.
“Nếu anh còn không đứng dậy thì đừng trách tôi kêu người tới đấy.”
Nghe đến đây, Tư Bác Văn vốn luôn nhắm mắt, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Anh mở mắt ra, trong mắt loé lên sự nóng nảy.
“Ồn ào quá.”
Chẳng biết Tư Bác Văn đang nghĩ gì nữa, anh chỉ muốn dừng tiếng ồn này lại theo phản xạ mà thôi.
Anh xoay người, cả cơ thể đè lên trên người Lục Nghiên Tịch rồi hôn lên môi cô.
Hành động bất thình lình của Tư Bác Văn làm Lục Nghiên Tịch lập tức sững người.
Cô mở to mắt: “Này…”
“Anh, anh làm… gì…”
Một giây sau, chỉ còn tiếng quần áo bị xé toạc vang lên.
Roẹt…
Cảm nhận được ánh mắt của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cũng trở nên hơi căng thẳng.
Cô co rụt cơ thể của mình lại, trong mắt đầy ắp sự sợ hãi.
“Đừng, đừng mà…”
Mối quan hệ giữa cô và Tư Bác Văn lúc này đã không phải là mối quan hệ đó rồi, làm sao còn có thể làm chuyện này cơ chứ.
Lục Nghiên Tịch vươn tay, la hét trong ngực Tư Bác Văn.
Nhưng mà cô không biết rằng, ở trong mắt Tư Bác Văn, hành động này của cô là kiểu đã nghiện mà còn ngại.
“Buông ra, tôi…”
Anh đưa tay ra, nắm thật chặt lấy Lục Nghiên Tịch.
Hoàn toàn không thèm quan tâm Lục Nghiên Tịch có bằng lòng hay không.
Trong một chốc, Lục Nghiên Tịch cũng có chút sợ hãi.
Cô trừng to mắt, một giọt nước mắt nóng rực cứ thế rơi xuống.
“Đừng, đừng mà…”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống cơ thể của Tư Bác Văn, thoáng thức tỉnh cơ thể đang nóng rực của anh.
Trông thấy dáng vẻ bật khóc nhưng vẫn yêu kiều của Lục Nghiên Tịch, đáy lòng anh không khỏi mềm nhũn.
Tư Bác Văn thở dài một hơi rồi xoay người, vọt thẳng vào phòng tắm.
Sau đó, từ trong phòng tắm truyền tới tiếng nước lạnh.
Ào ào…
Lục Nghiên Tịch ngồi trên giường, nhìn bóng lưng rời đi của Tư Bác Văn, cả người vẫn chưa phản ứng lại.
Người đàn ông này lại kiềm chế vì cô…
Trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy ấm áp một cách khó hiểu, dần có chút cảm động.
Chẳng biết đã qua bao lâu, lúc này Tư Bác Văn mới đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi tắm xong, men rượu trên người khi nãy cũng tan đi không ít.
Thấy Lục Nghiên Tịch vẫn còn đang run rẩy, đầu lông mày của anh nhướng lên.
“Vậy mà lúc trước, khi tôi chủ động lại không thấy phản ứng này của cô đấy.”
Tư Bác Văn vốn muốn xoa dịu bầu không khí lúng túng hiện giờ, thế nhưng không biết vì sao khi mở miệng ra thì chỉ toàn những lời lạnh lùng.
“Anh.”
Lục Nghiên Tịch cắn môi dưới, trong mắt tràn đầy căm hận.
Người đàn ông này, mỗi lần nói chuyện đều phải chĩa gai nhọn vào cô.
“Nếu mà tổng giám đốc Tư không hài lòng thì anh có thể đi tìm Vu Diễm My là được.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, chẳng phải hồi nãy những người khác đã vào trong phòng hết rồi sao?”
“Với lại, tổng giám đốc Tư, đây là phòng của tôi.”
Đang ở lại trong phòng cô mà người đàn ông này lại còn bày ra vẻ hùng hồn như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy bực bội.
Nghe thấy câu nói của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn nhướng mày theo.
“Vậy sao?”
“Cho nên cô đây là đang đuổi tôi đi à?”
Đây là lần đầu tiên anh gặp một người dám đuổi anh đi.
Lục Nghiên Tịch nhướng mày, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Nếu tổng giám đốc Tư muốn hiểu như thế thì cũng không phải là không thể được.”
Nếu người đàn ông này tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ làm cho cô khó chịu hơn mà thôi.
Nghe đến đó, Tư Bác Văn không khỏi bật cười.
“Toàn bộ khu nghỉ dưỡng này đều là của tôi, Lục Nghiên Tịch, cô thấy thế nào?”
Nói xong, Tư Bác Văn còn liếc mắt vài cái với Lục Nghiên Tịch.
Ngụ ý đơn giản chính là, thứ Lục Nghiên Tịch cô nói chỉ là một căn phòng, nhưng mà cả khu nghỉ dưỡng này đều là của anh, mỗi cái phòng này thì tính là gì đâu cơ chứ.
Lục Nghiên Tịch nổi đóa, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi trắng bệch.
“Trước hết mời tổng giám đốc Tư đi khỏi phòng của tôi, ngày mai tôi sẽ rời khỏi khu nghỉ dưỡng này ngay.”
Người đàn ông này thật sự quá vênh váo.
Nhìn dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không nhịn được mà bật cười.
“Lục Nghiên Tịch, tính khí bướng bỉnh của cô chẳng giảm chút nào.”
“Nhà họ Lục đều như thế, sao cô không hạ nhuệ khí xuống thử xem.”