"Bảo người đó liên hệ tôi, tôi có vài việc cần giao cho anh ta."
Ngay sau đó, người đàn ông gật đầu: "Được."
Không lâu sau, màn hình điện thoại của Vu Diễm My đã hiện thông báo có tin nhắn đến, nội dung hiện trên màn hình là một dãy thông tin liên lạc.
Vu Diễm My không nghĩ ngợi gì, nhấn vào gọi ngay.
"Alo, anh đang ở đâu đấy?"
Cô ta hỏi thẳng người đàn ông.
Anh ta báo địa chỉ, Vu Diễm My nghe xong thì gật đầu.
"Được, chút nữa anh vào khách sạn đánh tráo số phòng của hai phòng này giúp tôi."
Vừa hay phòng của cô ta, Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn cách nhau không quá xa.
Nếu tối nay chuốc say Tư Bác Văn rồi dẫn anh vào phòng cô ta thì không phải tất cả sẽ hoàn hảo rồi sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vu Diễm My đầy đắc ý.
Nghe cô ta nói vậy, người đàn ông gật đầu: "Rõ, tôi biết rồi."
Kế đó, Vu Diễm My tiếp tục dặn dò người đàn ông mấy câu rồi mới cúp máy.
Cô ta cho điện thoại vào túi quần, giả vờ đi vào như không có chuyện gì xảy ra.
...
Bên này, mọi người trong buổi tiệc đã bắt đầu ngấm rượu.
Vì đây là ngày đầu tiên nhóm Tư Bác Văn đến làng nghỉ mát nên quản lý cũng rất muốn thiết đãi khách với tư cách là chủ nơi đây.
Chưa được bao lâu thì Tư Bác Văn đã uống đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên.
Thấy dáng vẻ đó của Tư Bác Văn, Vu Diễm My không kìm được mà nhoẻn môi cười.
Xem ra không cần cô ta ra tay rồi.
Tất cả mọi chuyện đều là ý trời.
Suy nghĩ này làm vẻ đắc ý trong mắt Vu Diễm My ngày một rõ rệt, cô ta nắm chặt tay hơn.
Thấy Tư Bác Văn đã say khướt, Chu Kha Nguyệt không nhịn được lên tiếng.
"Tổng giám đốc, nên uống ít thôi ạ, ngày mai chúng ta còn phải làm việc nữa, lúc đó vẫn còn say thì không ổn đâu ạ."
Chu Kha Nguyệt vừa dứt lời thì lập tức bị Vu Diễm My bác bỏ ngay.
"Trưởng phòng Chu, mới ngày đầu thôi mà, mọi người chơi vui nên uống nhiều thì có sao đâu nào."
"Tối nay chú ý nghỉ ngơi là được rồi."
Quản lý nghe vậy bèn gật đầu lia lịa theo: "Phải đấy, giám đốc điều hành Vu nói có lý, đích thị là như vậy rồi."
Tư Bác Văn ngồi bên cạnh cũng gật đầu.
Nhất thời thành ra Chu Kha Nguyệt có vẻ hơi xen vào việc của người khác.
Không biết qua bao lâu, đến tối muộn thì buổi tiệc mới kết thúc.
Thấy Tư Bác Văn đã say đến độ này rồi, không hiểu sao Lục Nghiên Tịch đứng dậy, muốn qua đỡ anh theo phản xạ.
Nhưng tay chưa kịp chạm vào người Tư Bác Văn thì Vu Diễm My đã chặn trước mặt cô.
Cô thấy Vu Diễm My đưa tay kéo lấy Tư Bác Văn, tư thế hai người trông vô cùng thân mật.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi và tổng giám đốc Tư đi trước đây."
Dứt lời, Vu Diễm My còn thảy cho Lục Nghiên Tịch cái nhìn đầy đắc ý.
"Giám đốc điều hành Vu, hay là giao tổng giám đốc Tư cho tôi đi, nếu vậy sẽ ổn hơn đấy, dù gì tôi cũng thuộc Tư Thị."
Không hiểu sao khi thấy điệu bộ đó của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch không muốn cho cô ta được như ý chút nào.
Vu Diễm My nhướng mày, giả vờ ngạc nhiên.
"Vậy ư?"
Nói rồi Vu Diễm My cố ý khoe khoang Tư Bác Văn đang nắm chặt tay cô ta.
"Cô xem, có phải tôi không cho tổng giám đốc Tư đi cùng cô đâu, nhìn tổng giám đốc Tư xem, anh ấy không chịu buông tôi kìa!"
Chỉ thấy Tư Bác Văn tựa vào vai Vu Diễm My, nét mặt đầy gần gũi.
Trong lòng Lục Nghiên Tịch phẫn nộ chưa từng có khi nhìn thấy dáng vẻ của hai người.
Người đàn ông này đúng là khó ưa mà.
Buổi chiều mới nói những lời đó với cô cơ mà, mới qua bao lâu chứ...
Thấy Lục Nghiên Tịch khó chịu, không nói gì, vẻ đắc ý càng lộ rõ trong mắt Vu Diễm My.
"Em họ, đã vậy thì chúng tôi đi trước nhé!"
...
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Lục Nghiên Tịch đứng tại chỗ, trông cô hơi bần thần.
Thái độ của Vu Diễm My rõ ràng là có chủ đích, đêm nay hai người họ sẽ khó tránh khỏi xảy ra chuyện nào đó.
Không hiểu sao suy nghĩ này làm tim Lục Nghiên Tịch như bị thứ gì cào trúng, vô cùng khó chịu.
Thôi, Lục Nghiên Tịch, mày đừng để ý làm gì.
Mắc mớ gì tới mày đâu.
Lục Nghiên Tịch an ủi bản thân, xoay người trở về phòng của mình.
Bên này, nhìn số phòng đã bị tráo đổi, đáy mắt Vu Diễm My lộ rõ sự hả hê.
Cô ta đưa Tư Bác Văn đi thẳng vào phòng của anh.
Vừa vào phòng, đặt cả người Tư Bác Văn lên giường, Vu Diễm My đã vươn tay bắt đầu cởi cúc áo của anh.
Vu Diễm My vừa cởi, trong lòng vừa căng thẳng vô cùng, tim cứ đập thình thịch thình thịch.
Vu Diễm My không ngờ có một ngày mình được ở bên Tư Bác Văn. Đây xem như giấc mơ của cô ta đã được trọn vẹn rồi.
Thật lâu về trước cô ta đã muốn có được Tư Bác Văn rồi, tiếc rằng vì Lục Nghiên Tịch nên vẫn chưa thể thành hiện thực.
Nhưng may sao cơ hội đã ở ngay trước mắt rồi.
Vu Diễm My tiếp tục cởi cúc áo cho Tư Bác Văn, ngay lúc đó, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Tư Bác Văn bỗng mở ra.
Đôi mắt đầy hung dữ và tàn nhẫn cứ nhìn Vu Diễm My chằm chằm như thế.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Tư Bác Văn vang lên làm Vu Diễm My hoảng sợ giật mình.
Mặt mày cô ta tái mét: "Em..."
"Tổng giám đốc Tư, chỉ là em thấy anh uống say nên giúp anh một chút mà thôi."
Nghe Vu Diễm My nói vậy, Tư Bác Văn cũng không vạch trần.
Anh nhíu chặt mày: "Vậy ư?"
Vu Diễm My vội vàng gật đầu: "Đúng vậy ạ!"
"Vậy bây giờ cô có thể ra ngoài được rồi."
Nếu chỉ là giúp anh thôi thì giờ anh cũng đã tỉnh rồi.
Nghe Tư Bác Văn nói xong, Vu Diễm My càng không biết nên nói làm sao mới phải.
Cô ta cắn môi dưới, nhất thời cứ ấp úng mãi.
Biểu hiện của Vu Diễm My khiến Tư Bác Văn quay đầu quan sát cách bài trí của căn phòng.
Đây không phải phòng của anh!
Tư Bác Văn đứng dậy, vẻ mặt vô cùng tỉnh táo, như thể người vừa uống say hoàn toàn không phải anh vậy.
Thấy Tư Bác Văn chuẩn bị bỏ đi, Vu Diễm My vội vàng với tay ra níu anh lại.
"Tổng giám đốc Tư, anh, anh định đi đâu thế?"
Tư Bác Văn quay đầu, nhíu mày nhìn bàn tay đang níu lấy mình của Vu Diễm My.
"Buông ra."
Nghe thấy giọng của Tư Bác Văn, bấy giờ Vu Diễm My mới hoàn hồn.
Tư Bác Văn ghét nhất là người khác chạm vào mình.
Cô ta vội vàng buông tay ra, vẻ mặt hốt hoảng.
"Xin, xin lỗi."
"Tổng giám đốc Tư, em không cố ý đâu."
Tư Bác Văn nhìn Vu Diễm My, cất lời, nói một tràng những câu lạnh thấu xương.
"Vu Diễm My, cô liệu mà biết thân biết phận đi."
"Cho dù là đồ tự dâng lên tận miệng thì Tư Bác Văn tôi đây cũng không thèm."
Trong lòng Tư Bác Văn quá rõ Vu Diễm My có ý đồ gì với mình.
Trước đây, nếu không nể tình mối quan hệ hợp tác của hai công ty thì chắc có lẽ anh đã trở mặt từ lâu rồi.
Vậy mà người phụ nữ này còn được voi đòi tiên.