Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 464: Xin nghỉ



Tư Bác Văn vừa nói dứt lời, bỗng sắc mặt Lục Nghiên Tịch cũng trở nên khó coi.

Không thể không nói, lời này của Tư Bác Văn đã chọc trúng chỗ đau của Lục Nghiên Tịch.

Nếu có thể, cô chỉ mong tất cả mọi chuyện quay về như lúc ban đầu, cô có thể cách Tư Bác Văn này thật xa.

Nhà họ Lục thành ra như bây giờ, chẳng lẽ không phải do Tư Bác Văn hại sao?

Cô cúi đầu, một lúc lâu sau cũng không nói thêm câu nào.

Thấy dáng vẻ Lục Nghiên Tịch như vậy, Tư Bác Văn lại cảm thấy bối rối khó hiểu.

“Lục Nghiên Tịch?”

Người phụ nữ này không đấu võ mồm với anh, thật sự khiến anh cảm thấy không quen.

Lục Nghiên Tịch cúi đầu: “Tư Bác Văn, đây không phải là kết quả mà anh muốn thấy sao?”

“Tôi không thu bớt sự sắc bén của bản thân lại, có phải anh thấy rất tiếc không?”

Hành vi mấy ngày nay của người đàn ông này thật sự quá khác thường, làm Lục Nghiên Tịch có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.

Nếu là trước đây, Tư Bác Văn còn ước gì cách cô càng xa càng tốt, nhưng hành động của anh mấy ngày nay…

Khiến người ta có nghĩ sao cũng không thể hiểu nổi.

Lục Nghiên Tịch ngước mắt nhìn Tư Bác Văn, lại tiếp tục hỏi: “Tư Bác Văn, rốt cuộc thì anh muốn gì?”

“Không phải trước kia anh khinh thường tôi nhất sao? Sao mấy ngày nay lại quan tâm tôi thế, anh đang tính làm gì?”

“Chẳng lẽ anh muốn tôi yêu anh thêm lần nữa, rồi lại vứt bỏ tôi sao?”

Ánh mắt của Lục Nghiên Tịch quá lạnh nhạt, không khỏi khiến Tư Bác Văn sửng sốt, biểu cảm cũng dần mất tự nhiên.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi cười khẽ, trong ánh mắt càng thêm châm chọc.

Xem ra, cô đã nói đúng rồi.

Lục Nghiên Tịch còn tưởng Tư Bác Văn sẽ tức giận, nhưng Tư Bác Văn lại không.

Khuôn mặt anh cứ sa sầm nhìn Lục Nghiên Tịch, áp suất trên người càng ngày càng thấp.

Không biết trôi qua bao lâu, mãi đến khi Lục Nghiên Tịch cảm thấy sắp không thể thở nổi, Tư Bác Văn mới xoay người rời đi.

Rầm…

Anh quay về phòng mình, cứ thế đứng trước cửa sổ sát đất lớn.

Đừng nói Lục Nghiên Tịch không hiểu nổi, ngay cả chính anh cũng sắp không hiểu nổi rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì.

Vốn dĩ anh cứ nghĩ sau khi trả thù nhà họ Lục anh sẽ thấy vui vẻ, nhưng sau khi biết những chuyện đó trong lòng anh lại thấy nặng nề khó tả.

Nhìn thấy trong lòng Lục Nghiên Tịch không còn đầy ắp hình bóng anh nữa, trong lòng cũng thấy hụt hẫng khó hiểu.



Sau khi Tư Bác Văn rời đi, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Lục Nghiên Tịch cuối cùng cũng được thả lỏng.

Toàn thân cô mềm nhũn, cứ thế ngồi xuống giường.

Nhà họ Lục…

Ba…

Lục Nghiên Tịch hít một hơi thật sâu, nước mắt cứ vậy không nhịn được mà rơi xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Lục Nghiên Tịch vang lên.

Reng reng reng…

Cô cầm lấy di động, ấn xuống nút nghe.

Đầu bên kia điện thoại, giọng Hoắc Vũ Khải nhanh chóng vang lên.

“Nghiên Tịch, em đang ở đâu thế?”

Nghe thấy giọng nói của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch cũng dần tỉnh táo lại, cô dụi dụi đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ.

“Bây giờ em đang đi công tác.”

“Người của công ty bọn em đều đến làng nghỉ mát mới khai phá.”

Lục Nghiên Tịch vừa nói dứt lời, giọng nói của Hoắc Vũ Khải lập tức vang lên.

“Anh cũng đang ở đấy, ra ngoài gặp nhau đi.”

Hoắc Vũ Khải cũng đến đây xử lý công việc, vốn dĩ anh ta không định đến đây, nhưng sau khi nghe tin Lục Nghiên Tịch cũng ở đây, anh ta quả quyết đồng ý.

Nghe thấy Hoắc Vũ Khải cũng ở đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy bất ngờ và vui mừng.

Bỗng nhiên trong lòng cô có cảm giác như đang ở nhà, giống như thể có thể dựa dẫm vào một người.

“Thật sao?”

Hoắc Vũ Khải gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nhân tiện nói với em kết quả điều tra gần đây luôn.”

Sau khi biết bệnh tình của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải càng cảm thấy thương tiếc cho Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch gật đầu, đồng ý luôn.

“Được.”

Sau khi tắt máy, Lục Nghiên Tịch lấy điện thoại ra, gọi luôn một cuộc cho Chu Kha Nguyệt.

Nếu muốn đi ra ngoài thì phải xin nghỉ trước mới được.

Cuộc gọi vừa được reng không bao lâu, giọng của Chu Kha Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại cũng vang lên.

“Nghiên Tịch, sao vậy?”

Vừa nghe thấy giọng Chu Kha Nguyệt, Lục Nghiên Tịch đã nói thẳng vào vấn đề luôn.

“Chị Nguyệt, em muốn xin chị cho em nghỉ hôm nay, em có chút việc cần phải đi xử lý.”

Nghe đến đó, Chu Kha Nguyệt cũng gật đầu.

“Chuyện gì thế?”

“Có tiện nói cho chị biết không?”

Lục Nghiên Tịch do dự: “Chị Nguyệt, đây là chút chuyện riêng của em, không tiện lắm…”

Lục Nghiên Tịch không có nói rõ hẳn, nhưng ý bên trong lời nói đã cực kỳ rõ ràng.

Nghe đến đó. Chu Kha Nguyệt cũng chỉ gật đầu.

“Được, vậy lúc em ra ngoài nhớ chú ý an toàn.”

“Vâng, cảm ơn chị Nguyệt.”

Sau khi xin nghỉ xong, Lục Nghiên Tịch bò dậy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo.

Sau khi chỉnh đốn đơn giản xong, cô xoay người rời đi luôn.

Dựa theo địa điểm đã hẹn trước với Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch đi thẳng tới quán cà phê, chuẩn bị chờ Hoắc Vũ Khải đến.

Cô mới vừa ngồi xuống không được bao lâu, Hoắc Vũ Khải đã đi từ ngoài cửa vào.

Anh ta nhìn Lục Nghiên Tịch xin lỗi: “Nghiên Tịch, ngại quá, anh tới muộn.”

“Vừa rồi bên phía công ty có chút việc. Có hơi khó giải quyết thôi.”

Nghe thấy Hoắc Vũ Khải nói vậy, Lục Nghiên Tịch lắc đầu.

“Không sao, em cũng vừa mới đến thôi.”

“Vũ Khải, sao anh lại đến làng nghỉ mát này thế?”

Nhìn Hoắc Vũ Khải, trong ánh mắt Lục Nghiên Tịch hiện lên sự vui vẻ rất rõ ràng.

Hoắc Vũ Khải cười: “Không phải đã nói với em rồi sao?”

“Trong công ty có chút việc cần đến dây để giải quyết, cho nên anh tiện đường đến đây tìm em.”

Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt không giấu nổi sự thương tiếc.

Trước khi ra ngoài, tuy Lục Nghiên Tịch đã trang điểm nhẹ, nhưng trông cô vẫn không giấu được sự yếu ớt.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lục Nghiên Tịch, anh ta không khỏi hỏi: “Sao anh thấy sắc mặt em mấy hôm nay không được tốt lắm vậy?”

“Có phải bệnh tình lại…”

Tuy Hoắc Vũ Khải không nói tiếp câu tiếp theo, nhưng ý trong lời nói đã rất rõ ràng.

Phải biết rằng Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không chịu làm bất cứ loại trị liệu nào cả, nếu bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng hơn thì đến lúc đó sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Lục Nghiên Tịch cười tươi, bày ra dáng vẻ thoải mái.

“Yên tâm đi, em không sao đâu!”

“Chẳng qua là mấy hôm nay việc trong công ty có hơi nhiều, nên em thấy hơi mệt thôi.”

Hoắc Vũ Khải nhìn cô nửa tin nửa ngờ, ánh mắt đầy lo lắng.

“Nghiên Tịch, nếu như em đồng ý thì em từ chức ở Tư Thị đi.”

“Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh sẽ giải quyết bên phía Tư Bác Văn giúp em.”

Thấy Lục Nghiên Tịch ngày nào cũng mệt nhọc như vậy, trong lòng Hoắc Vũ Khải thật sự không nỡ.

Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, nội tâm Lục Nghiên Tịch không khỏi thấy hơi cảm động.

Cô cười: “Yên tâm đi, em không có yếu ớt vậy đâu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv