“Rủa bà làm gì? Chỉ là con cảm thấy bà đối xử với bọn họ như vậy sẽ chỉ đẩy mấy người họ ngày càng xa thôi. Bà muốn đối xử tốt với họ mà cứ liên tục gây chuyện cãi vã, làm như thế bọn họ sẽ thất vọng.” Lục Nghiên Tịch khẽ an ủi, cô cũng thấy bất đắc dĩ khi thấy bà ấy như vậy.
Có lẽ đã mạnh mẽ lâu rồi, bà ấy không biết phải tỏ ra mềm yếu như thế nào cả. Cho nên, Lục Nghiên Tịch cố gắng thuyết phục bà ấy, ít nhất bà cụ có thể sống vui vẻ nốt những ngày tháng còn lại.
“Thất vọng thì cứ thất vọng đi, bà còn thất vọng về chúng nó hơn.” Bà cụ lẩm bẩm xong liền đắp chăn kín mít, cứ thế nhắm mắt lại.
Thật đúng là khẩu xà tâm phật. Lục Nghiên Tịch thấy vậy, xòe tay nhún vai bất đắc dĩ.
“Hai người...” Giọng Hoắc Vũ Khải xen lẫn vẻ nghi ngờ, sau khi bước tới gần liền nhìn về phía bà cụ.
Lục Nghiên Tịch giải thích sơ qua một chút, bà cụ nhắm vào con cái mình ra sao, chỉ để giành được sự quan tâm của họ.
Nghe cô nói xong, chợt có một tiếng ‘hừ’ truyền tới từ trong chăn.
Hoắc Vũ Khải lập tức hiểu ra: “Em nói cũng đúng.”
Dứt lời, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cười, cảm thấy bà cụ có tính cách kỳ cục này cũng hơi đáng yêu.
Hai người ngồi trong phòng bệnh một lát rồi mới quay người trở về phòng bệnh.
Đầu bên kia, sau khi Vu Diễm My đi theo ba chị em ra khỏi viện liền gọi họ lại: “Chúng ta tìm một quán cà phê nào đó ngồi nhé?” Cô ta đề nghị.
Ba chị em đưa mắt nhìn nhau, đứa em trai út giành lên tiếng trước: “Tôi còn bận việc của công ty, phải trở về xử lý trước đã.” Dứt lời, anh ta ra hiệu cho chị cả và chị hai của mình đi tới tầng hầm để xe, phớt lờ Vu Diễm My.
Cô con cả lại liếc nhìn Vu Diễm My với ánh mắt kỳ lạ, rồi kéo em gái thứ hai: “Chẳng có gì đáng để ngồi cả, chúng ta đi thôi.”
Cô ta vẫn còn đang tức vì bị mẹ trút giận, mà vừa rồi cô ta cũng không hề nhìn lầm, người phụ nữ này cũng cùng một giuộc với đứa con gái mà mẹ nhắc tới kia. Cô ta chẳng buồn để ý tới Vu Diễm My.
Nghĩ vậy, cô ta quay đầu nhìn em gái: “Chị đi lấy xe.” Dứt lời, cô ta cũng đi vào tầng hầm để xe.
Khi trở lại thì hai người kia đã không thấy đâu nữa. Lúc gọi điện hỏi, em gái lại nói công ty có việc gấp nên đã đi trước rồi.
Mà lúc này, hai người đã rời đi từ lâu lại đang ngồi trong quán cà phê.
Sau khi gọi một cốc cà phê nguyên chất, Vu Diễm My trò chuyện câu được câu không với cô em gái thứ hai.
Mãi đến năm phút sau, điện thoại vang lên, Vu Diễm My mới nhìn di động. Cô ta nhìn khoảng một phút rồi khẽ nói: “Cô nghĩ như thế nào về mẹ mình?”
Đột nhiên nhắc tới mẹ, cô em gái thứ hai hơi sững người, lập tức nhớ lại từng cảnh tượng, như thể tìm được chỗ trút bỏ tâm tình: “Bà ấy nuôi ba chúng tôi khôn lớn nhưng lúc nào cũng tỏ ra hung dữ với chúng tôi, cũng ít khi rảnh rỗi ở bên cạnh chúng tôi. Có một lần đi chơi xuân hiếm hoi, nhưng cũng chỉ có lần đó bà ấy mới tươi cười và đối xử tốt với chúng tôi. Tôi thật sự không thể hiểu nổi bà ấy nghĩ gì nữa, chị cả và em trai gạt việc của công ty sang một bên để đến thăm bà ấy mà bà ấy cũng không vui.”
Càng nói, vẻ mặt của cô em gái thứ hai càng hiện rõ vẻ không thể tin nổi, đến cuối cùng còn thoáng lộ ra chút căm hận.
Vu Diễm My vẫn luôn nhìn cô ta nên thấy rất rõ vẻ oán hận đó: “Chị cả của cô nhờ có sự giúp đỡ của mẹ cô mà mở một công ty, bây giờ việc kinh doanh cũng khá khẩm. Em trai cô cũng thế, bởi vì có mẹ và chị cả của cô nên quy mô công ty cũng không tệ, nhưng cô thì sao?”
Cô ta vừa nhận được tài liệu liên quan đến cô em gái thứ hai, trên tài liệu viết cô ta là kẻ thất nghiệp vô công rỗi nghề ở nhà, sống nhờ vào sự tiếp tế của chị gái cùng em trai, thỉnh thoảng mẹ cô ta cũng cho cô ta, có thể nói là vô tích sự.
“Tôi ở nhà, tôi không hợp với công việc kinh doanh.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô không nghĩ tới, nếu mẹ cô mất, chị gái và em trai cô sẽ còn chăm lo cho cô nữa không à? Còn cả tài sản của mẹ cô nữa, nên là của một mình cô mới đúng, chỉ có cô là không mở công ty thôi.” Vu Diễm My từ từ dụ hoặc, giọng nói du dương uyển chuyển như thể chính mình ở trong hoàn cảnh đó.
Khiến cô em gái thứ hai cũng bị cảm xúc tác động: “Vốn dĩ nên là của tôi, chỉ có tôi thôi... Nếu không phải vì đạt được thành tích tốt mà vẫn luôn cố gắng học tập để bà ấy vui vẻ, thì tôi cũng không đến nỗi chẳng biết gì ngoài việc học ra cả.”
Suốt ba mươi năm cô ta chỉ vùi đầu vào học hành, rồi đến cuối cùng chỉ biết mỗi kiến thức trên sách vở. Vì thế cô ta rất hối hận, do đó dưới sự dụ hoặc của Vu Diễm My, cô ta cảm thấy phần tài sản kia hẳn nên để lại cho mình.
Chỉ đề làm vừa lòng mẹ mà cô ta vẫn luôn chăm chỉ học hành đến mức trở thành vô tích sự.
Cô ta hoàn toàn không ngẫm lại, tại sao chị cả với em trai cũng học tập nhưng lại có thể đạt được thành tựu của riêng mình.
“Chị gái và em trai sẽ không tranh tài sản với cô đâu nhỉ?” Dù gì hai người họ cũng chẳng thiếu chút tiền kia, Vu Diễm My đưa tay chống cằm, nhìn người trước mặt.
Cô con gái thứ hai gần như buột miệng thốt ra mà không chút do dự: “Tất nhiên là không.” Nói xong, cô ta mau chóng ngậm miệng lại.
Như thể trong cái nhà này, chỉ có mình cô ta tơ tưởng tài sản vậy.
“Vậy tài sản đó cũng chưa chắc đã thuộc về cô. Bà cụ luôn miệng nói muốn quyên góp tiền hoặc tự mình tiêu hết. Có lẽ cũng chỉ nói vui vậy thôi, nhưng bây giờ bà ấy lại đối xử với một người xa lạ còn tốt hơn cả các cô.” Vu Diễm My nhấn mạnh từng câu từng chữ, từ từ dẫn dắt từng bước một.
Vu Diễm My còn chưa nói rõ nhưng cô em gái thứ hai đã bắt đầu tưởng tượng ra một màn kịch tranh đoạt gia sản. Mà người tranh giành lại là một kẻ xa lạ. Sau đấy nghĩ tới thái độ của bà cụ với cô gái lạ mặt kia, mặt cô ta khẽ biến sắc.
“Không được, nhất định không được.” Chị cả và em trai của cô ta đã có gia đình của mình, không thể nuôi cô ta cả đời được. Hơn nữa, cô ta cũng không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác ăn bám này.
“Cô ta có thể nhắm vào mẹ cô thì cô cũng có thể làm y như vậy với mẹ cô ta. Chỉ cần mẹ cô ta xảy ra chuyện, cô ta sẽ không còn hơi sức đâu đi lo cho mẹ cô nữa. Mẹ cô sẽ thất vọng về cô ta, vậy chẳng phải càng nhớ tới những ưu điểm của cô à?” Vu Diễm My nói xong bèn đứng dậy, sau đó lấy một xấp tiền ra đặt lên bàn rồi khẽ nói: “Đi lại thăm hỏi mẹ cô nhiều chút đi.”
Sau khi người đã đi xa, cô con gái thứ hai nhìn xấp tiền trên bàn kia, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn dứt khoát nhét vào túi mình.
Tại bệnh viện.
Lục Nghiên Tịch vẫn đang ở trong phòng bệnh của Lý Tang Du, gần như giao hết việc công ty cho Tư Bác Văn, nhưng Uông Minh Nhã vẫn sẽ báo cáo tình hình công ty cho cô biết.
Gần đây công ty lại khá yên ổn, rất nhiều công trình đã bắt đầu khởi công.
Mà Ngụy Như Mai cũng đã tới Tư Thị làm việc, lúc nghe thấy tin tức này, Lục Nghiên Tịch có hơi ngạc nhiên: “Em còn tưởng cô ta sẽ tới Lục Thị cơ.” Đây mới là tác phong làm việc của Ngụy Như Mai, muốn trông chừng Tư Bác Văn.
Hoắc Vũ Khải bỗng khựng lại, không hiểu sao, trực giác mách bảo anh ta rằng đó là một cái bẫy. Nhưng anh ta cũng không nói rõ được lý do, bèn dứt khoát không nói với Lục Nghiên Tịch, tránh gây thêm phiền não cho cô.
“Nghiên Tịch.” Vu Diễm My đẩy cửa bước vào rồi khẽ gọi, sau đó lập tức nhìn về phía Hoắc Vũ Khải thoáng mỉm cười coi như chào hỏi.
Lần này, cô ta không đến tay không, còn mua rất nhiều đồ: “Chị đến thăm mợ.” Nói xong, cô ta đi đến bên giường nhìn.
Lần này cô ta không ở lại lâu, ở bên giường một lát rồi rời đi luôn.
Chờ cô ta đã đi hẳn, Lục Nghiên Tịch mới lấy mấy thứ đồ bổ kia đặt vào trong tủ.
Mặc dù Lý Tang Du không thể ăn nhưng người đến thăm bệnh vẫn mang theo đồ, đã sắp không đựng nổi nữa: “Em mang qua cho bà cụ ăn.”