Dù sao nhiều đồ như vậy cũng chẳng ăn hết, hơn nữa thường xuyên có đối tác của Lục Thị cùng với nhóm bạn bè trước kia của Lục Huyền Lâm tới thăm nom. Lúc nào họ cũng mang theo đồ tới, cứ để sẽ hỏng mất.
Hoắc Vũ Khải gật đầu, còn chưa kịp nói muốn đi cùng Lục Nghiên Tịch thì điện thoại đã vang lên. Anh ta cầm lên nhìn, là anh cả gọi tới, hơi bất đắc dĩ giơ di động cho cô xem: “Anh về công ty trước đây.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu, chờ Hoắc Vũ Khải đi khỏi, cô gọi y tá tới nhờ trông coi Lý Tang Du hộ mình. Bấy giờ cô mới yên tâm tới phòng bệnh của bà cụ.
Lúc bước vào, cô còn xách một đống đồ trên tay, đúng lúc cô con gái thứ hai cũng vừa tới, trên tay cũng xách túi to túi nhỏ các loại đồ bổ.
Mấy thứ này vốn để cho bà cụ, chia ra cũng chẳng có gì. Nhưng còn trên tay Lục Nghiên Tịch thì lại đều là đồ bổ nổi tiếng với giá cả đắt đỏ. Tuy đồ mà cô con gái thứ hai mang tới cũng không kém, nhưng lấy ra so sánh, thật sự vẫn có cảm giác như hàng rẻ tiền.
Cô con gái bất giác trừng mắt hung dữ với Lục Nghiên Tịch, sau đó mới lặng lẽ đặt đồ xuống, im lặng đứng bên cạnh.
Nhưng Lục Nghiên Tịch cũng không nghĩ nhiều: “Mấy thứ này đều là họ mang đến tặng cho mẹ con. Bà ấy không thể ăn nên con muốn chia một chút cho bà, bà đừng ghét bỏ nhé.” Nói xong, cô mỉm cười bước tới đặt đồ xuống, rồi lấy một chiếc hộp tinh xảo và mở ra.
Bà cụ nhìn động tác của cô, nhoẻn miệng cười: “Ghét bỏ gì chứ? Con có thể nhớ tới bà là đã tốt lắm rồi, chẳng giống chúng nó, bà chết thì may ra chúng nó mới nhớ!”
Đúng là bà ấy không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để “dạy dỗ” con cái.
Cô con gái thứ hai đang định cãi lại, nhưng thấy mẹ mình sầm mặt, đành nuốt lời muốn nói trở lại.
Nhưng khi bà cụ quay sang nhìn Lục Nghiên Tịch thì lại nở nụ cười.
Lục Nghiên Tịch cầm một gói bột trong hộp ra, rồi lại lấy một cốc nước đi pha, không tán đồng với câu nói của bà cụ: “Họ tới nhiều lần, còn con chỉ đến có hai lần, cũng là nhớ mới đến đấy thôi.”
“Thì ít ra con còn nhớ!” Bà cụ lập tức đáp lại một câu.
Khiến Lục Nghiên Tịch nghẹn lời không biết phải nói gì.
Cô dứt khoát im lặng, chờ đồ nguội một lúc rồi đưa cho bà cụ: “Được rồi, bà nếm thử xem, uống ngon thì con lại cầm thêm cho bà một ít.”
Trước khi bà cụ uống còn lườm cô con gái thứ hai: “Tặng đồ thì vứt luôn ở đó, không thấy chân mẹ bất tiện hả? Lẽ nào còn chờ mẹ tự đi mà làm?” Câu này thẳng thừng đến thế.
Cô con gái thứ hai bỗng hiểu ra, vội mở túi đóng gói nhưng lại bị bà cụ mắng một trận.
“Con không thấy trên tay mẹ đã có rồi à? Muốn mẹ no căng mà chết hay sao?” Bà cụ không hề che giấu sự chán ghét của mình, như thể sinh ra một đứa ngốc.
Ngay cả một người ngoài như Lục Nghiên Tịch cũng không nhìn nổi nữa: “Khụ, đủ rồi đấy ạ.”
Nói xong, bà cụ mới im lặng không nói thêm gì.
Sau khi nếm thử một chút, bà ấy bảo Lục Nghiên Tịch lấy thêm.
Lục Nghiên Tịch đồng ý, quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Cô còn chưa đi được mười mét thì đột nhiên có một đôi tay ngăn cô lại.
“Rốt cuộc cô rót mê hồn dược gì cho mẹ tôi thế? Sao bà ấy lại nghe lời cô vậy?” Ban nãy ở bên trong, cô ta lại cảm thấy mình mới chính là người ngoài.
Sự ganh ghét đã sớm nảy mầm trong lòng từ trước, đến giờ lại đang bùng lên mạnh mẽ.
“Các cô chỉ cần ở bên bầu bạn với bà ấy nhiều hơn, đừng có hễ động một tí là nổi nóng, phải dỗ dành bà ấy.” Lục Nghiên Tịch chậm rãi nói, đẩy tay của cô con gái thứ hai ra.
Bà cụ có tính cách mạnh mẽ, cô càng gàn bướng với bà ấy thì bà ấy sẽ càng ngoan cố.
Sau khi đẩy cô ta ra, Lục Nghiên Tịch xoay người đi tới chỗ thang máy. Cô không muốn nhúng tay vào chuyện gia đình của bà cụ, chẳng qua ở bệnh viện chỉ có thể trò chuyện với bà cụ thôi.
Càng gần tới phòng bệnh là có thể nhìn rõ người bên trong, lại có người đến à? Lúc ở ngoài cửa, Lục Nghiên Tịch đã nở một nụ cười tiêu chuẩn, đẩy cánh cửa đang mở một nửa ra rồi bước vào.
“Chú Tư...” Cô gọi theo bản năng, nhìn thấy Tư Bác Văn đến cùng với Tư Đông Phúc thì chợt sững sờ.
Sau khi họ kết hôn, Tư Đông Phúc cũng đi du lịch, vẫn luôn không liên hệ với bên này, chỉ muốn chơi đùa thỏa thích, không ngờ bây giờ lại đột nhiên trở về.
Tư Đông Phúc cũng đờ người, ngay sau đó, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Các con đã kết hôn, bọn ba cũng đi du lịch trở về rồi mà vẫn gọi là chú Tư hả?”
Ông ta cố ý nhắc tới hai chữ kết hôn.
Lục Nghiên Tịch mãi mới nhận ra, cô khẽ mấp máy miệng, nhưng Tư Bác Văn đã trừng mắt uy hiếp. Cô nhoẻn miệng cười, ngọt ngào gọi: “Ba!”
“Thế mới đúng chứ.” Lúc này, Tư Đông Phúc mới nở nụ cười, đưa mắt nhìn Lý Tang Du. Người phụ nữ đã từng dịu dàng, hiền huệ, bây giờ lại nằm trên giường bệnh. Còn người anh em tốt của ông ta, lúc này đang nằm dưới lùm cỏ lạnh băng. Ông ta không muốn nhắc lại nữa mà nói tới chuyện mình vừa mới biết: “Con muốn đi Los Angeles à?”
Không ngờ Tư Đông Phúc lại biết, Lục Nghiên Tịch liếc nhìn Tư Bác Văn, cũng chỉ có anh nói ra thôi: “Dạ, điều kiện chữa trị bên đó tốt hơn nhiều nên con muốn đưa mẹ sang đó khám thử.”
“Ừ, đi cũng được, nhưng bên đó thật sự không an toàn đâu. Để Bác Văn đưa con đi, ba cũng yên tâm hơn.” Tư Đông Phúc nói xong, đi tới ngồi xuống ghế, dứt khoát đưa ra quyết định.
Hai người họ không có quyền từ chối.
Điều hiếm thấy là, ánh mắt đầu tiên khi Lục Nghiên Tịch liếc nhìn vẻ mặt của Tư Bác Văn, lại thấy anh không hề kháng cự.
Thấy hai người họ không nói gì, khóe miệng Tư Đông Phúc dần cong lên. Ông ta ngồi trước giường bệnh của Lý Tang Du rồi ôn lại những chuyện đã qua, còn có tình hình bây giờ, liên quan tới Tư Bác Văn cùng Lục Nghiên Tịch.
Ông ta cứ nói mãi, không biết tại sao lại nhắc tới chuyện con cái: “Sinh hai đứa con trai, một đứa mang họ Lục, một đứa mang họ Tư được không? Tôi cảm thấy khá tốt đấy.” Tư Đông Phúc lẩm bẩm nói.
Hai người phía sau, mỗi người một biểu cảm.
Sinh con à? Tay Lục Nghiên Tịch bất giác sờ lên bụng mình, sao có thể chứ? Chưa kể đến việc cô và Tư Bác Văn đã ly hôn, mà sức khỏe của cô làm sao cho phép được?
Cô còn chưa kịp nghĩ đến những điều này.
Nhưng Tư Bác Văn cũng có thể sinh với Ngụy Như Mai mà.
Nghĩ tới đó, cô lại thả tay xuống.
Tư Bác Văn chú ý tới vẻ mặt của cô, lúc nhìn thấy cô sờ bụng, ánh mắt sâu thẳm không nhìn rõ cảm xúc.
Tư Đông Phúc lại nói thêm một lúc mới đứng dậy: “Lần sau ba lại tới thăm chị dâu, đúng rồi, hai đứa cũng mau lên, giờ cũng đã mấy tháng rồi mà chưa có tí tin tức nào thế.” Ông ta nói rất thẳng thừng, cũng không cho đôi trẻ cơ hội nói thêm gì, đã chào tạm biệt.
Sau đó tự đi ra khỏi phòng bệnh, còn Tư Bác Văn lại đột nhiên cúi người ghé bên vai Lục Nghiên Tịch rồi thì thầm: “Tôi có thể giúp cô.”
“Tôi chẳng thèm, anh cứ để cho Ngụy Như Mai đi.” Lục Nghiên Tịch từ chối thẳng thừng, lùi lại hai bước.
Nhắc tới Ngụy Như Mai, sắc mặt Tư Bác Văn chợt thay đổi, nhưng cũng không nói gì, đuổi theo bước chân của Tư Đông Phúc.
Anh vừa mới đuổi kịp, Tư Đông Phúc đã khẽ nói: “Con đừng tưởng có thể giấu ba chuyện gì, mẹ con nhìn Nghiên Tịch lớn lên từ bé. Con không thể phụ nó được, còn về phần Ngụy Như Mai kia, ném sớm cho ba.”
Tư Bác Văn đang định giải thích nhưng Tư Đông Phúc đã hất tay anh ra, lên thẳng xe rồi lái đi, bỏ lại con trai ngay tại chỗ.