Lục Nghiên Tịch ngây người, chỉ nghe bà cụ nói tiếp: “Lúc bà vừa đổ bệnh, chúng nó không đứa nào đến thăm cả, đến khi biết bà sắp chết thì bọn nó mới đến. Bà rất rõ, bọn chúng sợ bà không để lại di chúc chia phần cho chúng nó.” Nói đến đây, bà cụ đã cúi đầu che giấu vẻ đau xót trên mặt.
Nỗi tuyệt vọng và thất vọng đánh sâu vào lòng một người mẹ già.
“Có lẽ...”
“Không có lẽ gì cả, bà mệt rồi, cháu về đi.” Bà cụ nói xong liền nhấn chuông.
Cô y tá nhanh chóng chạy đến, sau khi giúp đỡ bà cụ nằm lên giường mới rời khỏi phòng bệnh, tiện thể kêu Lục Nghiên Tịch ra ngoài luôn.
Lục Nghiên Tịch đánh mắt nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng chặt, sau đấy xoay người trở về phòng bệnh của mẹ mình. Ở ngoài cửa, cô đã nghe thấy giọng phụ nữ vang lên bên trong, vừa mở cửa đi vào thì thấy Vu Diễm My cùng Lục Hương Cầm.
Vu Diễm My nghe thấy tiếng động bèn quay đầu, dịu dàng cười: “Nghiên Tịch đã về rồi đấy à, chị đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói mợ có thể về nhà tĩnh dưỡng được rồi. Khi nào chúng ta trở về?” Cô ta vẫn luôn lo sợ ngày nào đó tới bệnh viện thì người đã mất rồi, còn không bằng về nhà tiện trông chừng.
Lục Hương Cầm cũng nhanh chóng tiếp lời: “Lần này cô đã đổi bảo mẫu rồi, còn mời thêm hai điều dưỡng nữa, chắc chắn không có vấn đề gì đâu, cháu yên tâm.”
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Hương Cầm, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Lục Hương Cầm đột nhiên tỏ ra tốt bụng như vậy, thật khiến người ta khó hiểu.
Lục Nghiên Tịch nhìn chằm chằm bà ta hai giây, sau đấy mới đưa mắt nhìn sang Vu Diễm My.
Cô chậm rãi nói: “Không cần đâu, ở bệnh viện tương đối an toàn. Hơn nữa hai ngày sau tôi phải đi Los Angeles rồi, không cần phải phiền phức.” Việc đầu tiên cô nghĩ đến chính là chuyện này.
Nếu tiện thì cũng có thể chăm sóc Lý Tang Du luôn, có lẽ trên đường đến Los Angeles không đến mức xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ở nhà cũng tiện mà, hơn nữa cũng không phải chỉ có Los Angeles mới có bác sĩ, gần đây chị nghe nói bên Hải Nam cũng có một người, tiếng tăm cũng khá tốt.” Vu Diễm My lập tức trả lời, sợ Lục Nghiên Tịch không tin, cô ta còn mang tài liệu đến.
Là thông tin về bác sĩ kia, Lục Nghiên Tịch nhìn sơ qua, đúng là cũng rất giỏi, nhưng cô không có nhiều thời gian để lãng phí, dứt khoát trả tài liệu về: “Tôi đã quyết định đến Los Angeles.”
Xem dáng vẻ này là nhất định phải đi rồi.
Tay Vu Diễm My cứng đờ, bàn tay cầm tài liệu dần siết chặt, đến khi tài liệu sắp rách mới đột nhiên buông tay ra: “Chúng ta có thể đến Hải Nam rồi mới đi Los Angeles mà.” Có thể kéo dài ít thời gian, cũng có thể để cô ta có nhiều thời gian chuẩn bị hơn, hoặc là… “Bây giờ sức khỏe của mợ không tiện di chuyển, chúng ta cứ mời người ta đến thẳng đây cũng được mà.”
Hải Nam không xa, đến Phong Thành cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cũng còn mấy ngày nữa thôi là cô sẽ tới Los Angeles. Lục Nghiên Tịch nghĩ vậy xong bèn ngẩng đầu lên nhìn Vu Diễm My.
Trong ánh mắt ngập vẻ đánh giá, thăm dò.
Bất bình thường, trước giờ cả nhà Vu Diễm My đều tỏ ra lạnh nhạt và nhằm vào nhà cô, chưa từng quan tâm như vậy bao giờ.
Bất thường ắt sẽ có trá.
“Không cần đâu, gần đây chúng tôi ở lại bệnh viện là được rồi.” Lục Nghiên Tịch tỏ thái độ kiên quyết, cũng không định tiếp tục nói về đề tài này nữa, đi đến giúp vén góc chăn cho Lý Tang Du.
Bầu không khí dần chìm vào yên lặng.
Mấy người Vu Diễm My ngồi một lúc, vừa định đi đã nhìn thấy một y tá đi tới.
Y tá vội vàng gõ cửa, gấp gáp nói: “Cô Lục, dì kia lại nổi giận nữa rồi. Chúng tôi… chúng tôi khuyên thế nào cũng không được, cô có thể giúp chúng tôi khuyên bà ấy không?”
Cô y tá sốt sắng đến mức sắp khóc đến nơi.
Lục Nghiên Tịch đánh mắt nhìn Lý Tang Du, sau đó gật đầu: “Được.”
Cô nói xong liền đi theo y tá.
Hoắc Vũ Khải hơi nhổm người dậy, ra hiệu cho y tá trông Lý Tang Du, sau đó cũng rảo bước đi theo.
“Sao lại như thế?” Lục Nghiên Tịch đi phía trước, mấy người Vu Diễm My cũng tò mò cũng đi theo sau, y tá đi bên cạnh Lục Nghiên Tịch.
Nghe cô hỏi, y tá lập tức nói: “Con gái bà cụ lại về rồi, sau đó không biết đã nói gì mà đột nhiên cãi nhau. Khắp cả bệnh viện chỉ mình cô mới có thể hòa hợp với bà ấy thôi. Cho nên tôi mới, tôi mới nghĩ xem cô có thể đến an ủi bà ấy một chút hay không.” Y tá càng nói giọng càng nhỏ.
Y tá cũng là liều mình thử bừa khi tuyệt vọng thôi, thật sự không còn cách nào nữa rồi.
Lục Nghiên Tịch ừ một tiếng, thang máy vừa mở ra đã nghe thấy tiếng bà cụ truyền tới từ trong phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh là đám người hóng chuyện đang xì xào bàn tán, trước cửa chật như nêm cối, vất vả lắm y tá mới sơ tán được nhóm người đó. Chờ đến khi Lục Nghiên Tịch và Vu Diễm My chen vào, họ lại xúm lại.
Hoắc Vũ Khải nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn quyết định chọn một khe hở rồi chậm rãi chen vào trong.
Ban đầu bà cụ còn đang tức đến nổ phổi, nhưng lúc nhìn thấy Lục Nghiên Tịch thì bỗng nhiên chỉ vào cô: “Chúng mày còn chẳng bằng một người xa lạ!”
Lời này vừa nói ra, đám con cái vốn đang giải thích bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lục Nghiên Tịch vừa đi vào, đánh giá từ trên xuống dưới, đang bàn chuyện trong nhà thì liên quan gì đến cô gái này?
“Mẹ, mẹ đừng quậy nữa có được không? Mẹ muốn bọn con làm gì thì bọn con sẽ làm cái đó!” Con trai út của bà cụ không nhìn nổi nữa bèn lên tiếng.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy mỏi mệt và bất lực vì bị bà cụ hành hạ.
“Tôi còn muốn các anh chị làm gì nữa? Tôi cũng đã thành ra như vậy rồi, anh chị cũng chẳng đến thăm nom, chả nhẽ đến thì các anh các chị sẽ mất miếng thịt nào à?” Bà cụ lập tức cãi lại, sống lưng thẳng tắp ngồi trên giường.
“Ngày nào mà bọn con chẳng đến?” Cô con cả nói, nhìn bà cụ hung dữ đáng sợ như vậy, lại nói: “Lần nào tới thăm, mẹ không phải chê đồ không tốt thì cũng nói bọn con đến trễ. Đúng rồi, lần nào cũng nói bọn con vì tiền của mẹ.”
Nhắc đến tiền, sắc mặt ba đứa con đều rất khó coi.
Bà cụ còn chẳng thèm suy nghĩ, chỉ ngừng một giây đã nói tiếp: “Chẳng lẽ không phải à? Mỗi lần tôi xoay người, có khi nào các anh chị thật sự đến giúp không? Hôm nay lúc em gái này đẩy tôi lên, cũng không thấy tăm hơi của các anh chị đâu!”
Nói đến đây, bà cụ tức giận đến che ngực.
Ba đứa con trợn trừng mắt, thấy mẹ mình như vậy, ai nấy đều khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Bọn con...”
“Tôi nói cho anh chị biết, mấy anh mấy chị đừng mong có được tiền của tôi. Dù tôi có ném hết cũng sẽ không cho các người đâu. Cút! Cút hết cho tôi.” Bà cụ tức giận đến đỉnh điểm, ném thẳng cái ly ở mép giường qua, rơi xuống vỡ tan dưới chân đứa con gái.
Mấy người kia sợ tới mức thét lên.
“Điên rồi!” Cô con cả lẩm bẩm, ngẩng đầu lên nhìn bà cụ, tức giận đẩy Lục Nghiên Tịch ra rồi bỏ đi.
Hai chị em còn lại cũng nhanh chóng đi theo.
Vu Diễm My ở phía sau nhìn, lúc ba chị em kia bỏ đi không đến nửa phút cũng rời khỏi phòng bệnh.
Người xung quanh sợ bị vạ lây, cũng nhanh chóng giải tán.
Chỉ còn lại ba người Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải và y tá.
Chờ bà cụ bình tĩnh hơn một chút, Lục Nghiên Tịch mới chậm rãi đi đến giúp bà sửa sang lại giường đệm: “Tức giận không tốt cho bệnh tình, bà còn nhiều tiền như vậy vẫn chưa xài hết đâu, không muốn cứ như vậy mà mất chứ?”
“Con đang rủa bà đấy à?” Bà cụ vừa tựa người theo động tác chỉnh sửa của Lục Nghiên Tịch, vừa hỏi.