Đây là mức độ mà Lục Nghiên Tịch có thể chịu đựng được, cũng là giới hạn mà anh cả của Hoắc Vũ Khải có thể tha thứ.
Hoắc Vũ Khải chỉ hơi do dự một chút, sau đó đáp lại: “Được.” Hoắc Vũ Khải hiểu rõ thái độ của anh trai mình. Không biết tại sao mà cả nhà chỉ có mình anh ấy là không ưa nhà họ Lục và nhà họ Tư từ nhỏ.
“Em đi hỏi bác sĩ xem khi nào sẽ được xuất viện.” Nói xong, Lục Nghiên Tịch đứng dậy, để Hoắc Vũ Khải ở lại trông nom Lý Tang Du. Cô đi hỏi bác sĩ chính phụ trách chữa trị cho mẹ trước rồi lúc quay về mới vòng qua phòng làm việc của Mộ Bảo Vinh.
Cô khẽ gõ cửa.
“Vào đi.” Mộ Bảo Vinh không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp một tiếng. Sau khi làm xong việc đang làm, anh ấy mới ngẩng đầu, nhìn Lục Nghiên Tịch đã thay đổi rất nhiều.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng nhạt, kết hợp với sợi dây chuyền mặt trái tim màu nước biển rất được ưa chuộng trong năm nay. Cánh tay cô mảnh khảnh, da dẻ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp, trông rất quyến rũ. Trong mắt Mộ Bảo Vinh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau khi muộn màng nhận ra mình hơi bất lịch sự, anh ấy đẩy mắt kính lên: “Xin lỗi nhé.”
Lại nhìn chằm chằm người ta một hồi.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy mặt anh ấy hơi ửng đỏ.
Lục Nghiên Tịch không để ý, ngồi xuống xong, cô thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Mộ, bệnh của tôi nếu không có tủy xương phù hợp thì có thể sống được khoảng bao lâu nữa?” Cô phải bảo đảm mẹ vẫn còn sống, ít nhất cô có thể gắng gượng được đến lúc đó.
Nhưng nghĩ đến lúc mẹ tỉnh lại, cô sợ rằng... Lục Nghiên Tịch không dám nghĩ tiếp.
“Nếu cô kiên trì hóa trị thì vẫn có thể còn sống được một thời gian dài. Tôi đã tìm kiếm tủy xương rồi nhưng không có ai phù hợp cả!” Tủy xương khác với nhóm máu, không có nhiều người có sự tương thích với nhau, mấy nghìn người mới có vài người tương thích. Nhưng giữa biển người mênh mông như vậy lại không có lấy một người hoàn toàn tương thích, tay Mộ Bảo Vinh nắm chặt bút viết.
Tận dụng các mối quan hệ, cũng đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, anh ấy tra ra được có người cũng đang tìm tủy xương, nhưng đều không có kết quả.
“Sau khi hóa trị sẽ giống như người tàn phế nhỉ.” Lục Nghiên Tịch lẩm bẩm nói, thấy Mộ Bảo Vinh bỗng nhiên cười gượng, xem ra là không còn hy vọng nữa rồi: “Cám ơn anh.”
Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong bệnh viện rộng lớn, cô bước đi mà chẳng có mục đích gì, chỉ muốn hít thở không khí. Cô cứ đi như vậy cho đến khi vòng ra vườn hoa sau bệnh viện, vì ánh mặt trời ấm áp nên có rất nhiều người đang phơi nắng ở đây.
Cô cũng tìm được một chiếc ghế dài rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Luôn có tiếng nói chuyện râm ran đâu đó, nhưng bỗng nhiên có người quát mắng khiến Lục Nghiên Tịch hoàn hồn.
“Chúng mày chỉ mong tao chết quách đi cho xong phải không? Chết đi để thừa kế gia sản chứ gì. Ha! Tao đúng là hối hận khi đẻ ra chúng mày, một đám ăn cháo đá bát!” Người đang làm ầm lên là một bà cụ khoảng chừng ngoài sáu mươi ngồi trên chiếc xe lăn. Bà ấy giận dữ chỉ vào mấy người trẻ tuổi trước mặt.
Bởi vì quá mất bình tĩnh nên mắng xong, bà ấy bắt đầu ho khan dữ dội.
Còn mấy người trẻ tuổi gồm hai nữ và một nam đều sa sầm mặt, cũng không có ai tiến lên vỗ lưng cho bà nguôi lại.
Đám đông tụ tập xung quanh.
Vì tò mò nên Lục Nghiên Tịch cũng đi tới xem thử.
Người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi hơn chút thấy mọi người bắt đầu vây lại, trong chốc lát mặt mày đỏ bừng: “Được rồi mà mẹ, mẹ đừng có gây ồn ào nữa. Bọn con có nghĩ như vậy đâu. Để con đưa mẹ về phòng bệnh.” Nói rồi, cô ta định tiến lên đẩy xe lăn.
Bà cụ lập tức đưa tay hất ra, bộp một tiếng, lại nghe thấy bà ấy tiếp tục càm ràm: “Tao không cần chúng mày giả vờ giả vịt, tao tự về được.” Dứt lời, bà ấy kiên quyết ra sức đẩy xe lăn, đi về phía cửa bệnh viện.
Bà ấy đã đi xa được mấy mét mà những người trẻ tuổi kia vẫn đứng yên tại chỗ. Một người đàn ông đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Được rồi, bà ấy không cần chúng ta lo thì chúng ta đừng lo nữa. Đi thôi, ai thèm mấy đồng bạc lẻ của bà ấy.” Nói xong, người đàn ông xoay người bỏ đi trước.
Một người phụ nữ ít tuổi hơn cũng đi theo ngay sau đó, chỉ còn lại chị cả, chần chừ một lát, cô ta cũng rời đi.
Mấy người họ đều đã đi xa, mọi người xung quanh mới bắt đầu bàn tán: “Đúng là tự đào hố chôn mình, già rồi còn cáu kỉnh thế làm gì chứ. Con cái cũng vì có hiếu, mà lần nào tới cũng bị mắng chửi. Không thể hiểu nổi bà ta nghĩ cái gì.”
“Không biết hồi còn trẻ bà ta đối xử với con cái như thế nào mà bây giờ ốm sắp chết rồi, con cái lại đối xử với bà ta như vậy.” Có người hùa theo.
“Tóm lại là chả phải lần một lần hai.” Đằng nào cũng gần như quen rồi, sau khi người nọ nói xong, ai nấy đều thở dài rồi đi làm việc của mình.
Lục Nghiên Tịch thấy vậy, bước nhanh theo bà cụ. Thang máy vừa dừng lại, bà cụ bị mắc kẹt ở khúc cua bên cạnh. Cô tiến lên giúp bà ấy đẩy xe lăn vào trong thang máy: “Tầng mấy ạ?”
Bà cụ không nói gì, tự giơ tay lên nhấn nút tầng ba.
Lên đến tầng ba, bà ấy tự đi ra khỏi thang máy. Mới đi ra chưa được hai giây, bà ấy quay đầu lại nói: “Trò chuyện với tôi một lát.” Giọng điệu như thể đang ra lệnh. Nhanh nhất tại ( Tr?mtr?уện.?n )
Lục Nghiên Tịch không trả lời. Cô nhấn nút mở cửa, sau khi thang máy mở, cô bước ra ngoài, tự giác đẩy bà cụ đi đến một phòng bệnh đơn.
Phòng bệnh VIP.
Sau khi vào, Lục Nghiên Tịch còn hơi hoang mang. Nghe bảo mấy người con đối xử tệ với bà ấy, nhưng chi phí của phòng bệnh này đắt lắm đấy.
Bà cụ vào phòng, vừa xoay người lại liền trông thấy biểu cảm này của Lục Nghiên Tịch. Liếc mắt đã biết cô đang nghĩ gì, ngay sau đó bà cụ nói bằng giọng khinh bỉ: “Đây là tiền do tôi tự kiếm, không liên quan gì đến chúng nó.” Trong lời nói tràn đầy vẻ hãnh diện.
Lục Nghiên Tịch không hiểu, chỉ tìm một chỗ để ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Bà muốn nói gì ạ?”
“Cô không tò mò chút nào à?” Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Bà cụ nhìn Lục Nghiên Tịch, thấy cô hoàn toàn không có vẻ gì là tò mò, bà ấy mỉm cười: “Rất tốt, không xen vào chuyện của người khác.” Dứt lời, bà cụ đi thẳng tới bên giường, vừa rót nước vừa nói: “Có rất nhiều người hỏi bà sao lại đối xử với con cái như vậy.”
Lục Nghiên Tịch nhìn bà cụ, lập tức chuyển chủ đề, dò hỏi: “Rõ ràng bà dùng xe lăn rất thạo, tại sao lại bị kẹt ở chỗ thang máy vậy ạ?”
Chẳng hạn như vừa vào thang máy đã biết ấn số tầng, rồi đến khi vào phòng bệnh thì tự đi rót nước, tự quay lại được. Nhìn kiểu gì cũng thấy bà cụ dùng chiếc xe lăn hiện đại này rất thành thạo.
“Thế nên bà sẽ không quan tâm đến mấy đứa chúng nó đâu.” Hỏi một đằng bà cụ trả lời một nẻo. Sau khi đưa nước cho Lục Nghiên Tịch, bà ấy lấy máy tính ra, mở biểu đồ thị trường chứng khoán: “Bà sinh chúng nó ra, nuôi chúng nó khôn lớn, cho chúng nó một cuộc sống tốt. Cuối cùng bây giờ khi bà sắp chết, chúng nó lần lượt mang danh con cái đến chăm sóc bà nhưng thực tế thì hễ mua cái gì là đứa nào đứa nấy đều thấy xót.”
Nói xong, bà ấy cười khổ.
Lục Nghiên Tịch không đáp lời. Bà cụ này khiến cho người ta có cảm giác là một người rất khôn khéo. Khi giao tiếp với người khôn khéo, không cần phải nói quá nhiều.
Mà bà cụ cũng có vẻ hài lòng trước sự im lặng của Lục Nghiên Tịch, ngay sau đó bà ấy khàn giọng nói: “Bà nuôi chúng đến khi lớn, đứa nào đứa nấy đều đi làm ăn xa, cả năm không về nhà. Lần nào mở miệng cũng đều hỏi bà chuyện tiền bạc, con cái như thế thì cháu nghĩ xem đẻ ra làm gì? Toàn bọn giả vờ giả vịt.” Bà ấy siết chặt xe lăn.
Lục Nghiên Tịch lẳng lặng nhìn: “Nhưng dẫu sao họ cũng là con của bà mà. Bà đối xử với họ như vậy, không sợ sau này họ sẽ không đến thăm bà nữa sao?”
“Bà không như vậy thì chúng nó càng không đến.”