Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 103: Nhất định sẽ bù đắp



Sáng hôm sau,

Về việc an trí cho các thiếu nữ thị Charming Scarlet và Veronica, sau bữa tiệc tối qua Alan cũng lập tức bắt đầu hành động.

Đầu tiên là gặp mặt một lần với Cole, thư ký của bá tước Cameron, lấy địa vị của đối phương, dù là trong khoảng thời gian giới nghiêm, cấp giấy thông hành cho nhóm người chỉ là cần một câu nói mà thôi.

Đương nhiên cũng là do Alan được bá tước coi trọng, lại có ơn với gia tộc Cameron mới dễ nói chuyện như vậy. Đổi lại là kẻ khác, trong thời gian căng thẳng này mà muốn dẫn người đi? Lại còn gồm một đám thú nhân? Không bị bắt lại tra hỏi mới là lạ.

Chừng 10 chiếc xe ngựa tụ tập phía trước Charming Scarlet, nhiều thân ảnh xinh đẹp đang tấp nập vận chuyển đủ loại đồ dùng.

“Nhanh lên nào, các tỷ muội!” Thiếu nữ nhân loại có vẻ lớn tuổi nhất đang đốc thúc những người khác dọn dẹp đồ đạc.

“Mau cầm giúp ta, vật này thật sự là nặng a... ”

“Cẩn thận một chút, cái bình dễ vỡ... ”

“Từ từ đã nào, chờ... ”

Khác hẳn với lúc phải miễn cưỡng tươi cười khi đón tiếp đủ loại khách nhân, ai cũng có thể dễ dàng cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt các nàng hiện tại đều là thật sự vui vẻ, đặc biệt là các thiếu nữ ‘dị tộc’.

“Đúng thật là châm chọc, cảnh tượng chung sống hài hòa giữa nhân loại và thú nhân, lần đầu tiên ta gặp phải lại là tại một nơi như thế này... ” Alan có chút cảm khái. Nhân loại và thú nhân tại tiền tuyến vẫn luôn đánh nhau đến rớt cả đầu óc đây.

“Chủ nhân... ” Một thiếu nữ nhỏ tuổi với đôi tai mèo rụt rè lên tiếng, đôi tay còn nắm chặt lấy Alan vạt áo. Động tác rụt rè lại khiến cho hắn lâm vào chút hồi ức.

Đối với vị nữ sát thủ miêu tộc kia, mặc dù chỉ có thời gian gặp gỡ ít ỏi, càng là trực tiếp nói chuyện bằng đao thật kiếm thật, nhưng cũng tính là quen biết không phải sao? Đây xem như là nghiệt duyên a.

Nguyện vọng cuối cùng của nàng, Alan trong khả năng tất nhiên sẽ cố gắng thực hiện. Chứ nếu không, hắn nghĩ mình có khả năng từ giờ sẽ bị chút bóng ma tâm lý.

“Ta cũng không phải là một tên ‘sát muội cuồng ma’ a. ” Alan không nhịn được mà lẩm bẩm.

Lặng lẽ ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt, khác với Maya, nàng có mái tóc lam sắc như biển cả, tuy có hơi đáng tiếc rằng dưới một bên tóc che lấp, lại là một vết bỏng xấu xí chiếm hết cả nửa khuôn mặt khiến cho hủy đi tất cả mỹ cảm.

Lúc tìm thấy nàng tại một căn nhà bỏ hoang trong khu dân nghèo, mặc dù có dùng ma pháp Heal chữa trị hết nhiều vết thương trên cơ thể, nhưng đối với vết sẹo to như vậy trên khuôn mặt... Alan hiện tại cũng bất lực. Hắn cũng không phải là bác sĩ thẩm mỹ a.

Alan cũng không có đi truy vấn nàng cùng Maya có quan hệ thế nào, bộ dáng này còn có thể thảm hơn được nữa sao.

“Đừng sợ, Paula! Từ nay trở đi sẽ không có ai bắt nạt ngươi!” Nhẹ nhàng xoa lấy đầu thiếu nữ nhỏ tuổi, Alan đưa ra động viên.

Đứng bên cạnh, Veronica lúc này cũng ôm chặt lấy Paula và an ủi. Nhìn vô số vết sẹo trên cơ thể, nàng cũng hiểu được cuộc sống của tiểu nữ hài tội nghiệp này từ đó tới giờ phải trải qua khó khăn như thế nào.

“Cảm tạ... ” Tiếng nói lí nhí đã có phần nghẹn ngào, Paula lúc này cũng chỉ có thể như thế hồi báo.

Alan đã viết một bức thư cho Tyler, hắn sẽ an bài thích đáng cho đoàn người. Đặc biệt là các nữ thú nhân, thì đành phải tạm thời thu nhận dưới danh nghĩa nô lệ của gia tộc Lawrence.

Đây cũng là không có cách nào khác, trong lãnh địa của vương quốc Halmiton, trắng trợn cho thú nhân tự do không mang gông xiềng, Alan còn không có điên rồ. Đồn đãi chỉ là chuyện nhỏ, an toàn của các nàng sợ là sẽ không được đảm bảo mới là quan trọng.

Lúc này, Một thân sĩ trung niên đi tới trước mặt hắn, khẽ khom người.

“Nam tước đại nhân, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng!”

“Vậy đi thôi, cất kỹ giấy thông hành. Vệ binh cũng đã có người thông tri, sẽ không làm khó các ngươi. ” Alan bình thản đáp lại.

Người đàn ông trước mặt tất nhiên là Gibson. Alan cũng không ghét bỏ vị kỵ sĩ dỏm này, sảng khoái tiếp nhận hắn thuần phục. Dù gì cũng là một siêu phàm giả, phẩm tính đạt tiêu chuẩn, cộng thêm lãnh địa bây giờ còn thật thiếu người.

“Hiểu rõ, đại nhân. ” Gibson lại lần nữa hành lễ. Trước khi quay người rời khỏi lại có hơi dừng lại một chút, cố lấy can đảm nói ra thêm một câu.

“Và xin ngài hãy... bảo trọng! ”

Lang bạt khắp nơi đã lâu, Gibson cũng muốn tìm một chỗ an thân. Hắn cảm thấy Alan, vị quý tộc trẻ tuổi này có tính tình hết sức không tệ, tuy thỉnh thoảng có hơi... ‘ác thú vị’?

Alan cũng chỉ khẽ mỉm cười đáp lại, cho đối phương một ánh mắt ý bảo yên tâm.

Ngắm nhìn từng thiếu nữ tại Charming Scarlet lần lượt di chuyển lên xe ngựa, Veronica vẫn còn do dự hướng về phía bên cạnh mình nam tử dò hỏi.

“Alan đại nhân, ngài... có chắc là không cần ta ở lại. Việc tham gia chiến tranh... ”

Suốt vài buổi tối Alan ra sức như vậy, bây giờ xưng hô lẫn nhau bằng tên thật cũng tất nhiên là thuận lý thành chương.

“Veronica, những thiếu nữ kia hiện giờ vẫn còn rất lệ thuộc vào ngươi.”

“Nhưng mà, ta đã trở thành kỵ sĩ của ngài! ” Veronica thanh âm lúc này đã xen lẫn một tia gấp gáp. Có thần tử nào mà bỏ đối tượng mà mình thuần phục lại chiến đấu một mình a.

Hoàn toàn khác biệt với người bình thường như Roseline, đối với Veronica như vậy Ma Pháp Kỵ Sĩ nắm giữ sức mạnh siêu phàm, từ nhỏ đã quen chiến đấu, tuy từng cùng Alan thân thiết nhưng trong quan niệm của nàng, bản thân trước hết phải là một vị kỵ sĩ tiếp đó mới là một nữ nhân.

Con ngươi bích lục chan chứa cảm xúc mãnh liệt khiến cho Alan cũng phải sững sờ trong giây lát.

“... Kỵ sĩ, là cần tuân lệnh của chủ quân! Veronica. ” Mặc dù trong nội tâm dường như dâng lên chút cảm động, Alan lại trầm giọng cho thấy quyết tâm.

Chiến cuộc sắp tới có bao nhiêu hung hiểm, hắn cũng không có nắm chắc. Alan cũng không muốn một vị thiếu nữ Half-Elf xinh đẹp mới tới tay lại bị người cho chặt.

Veronica mặc dù cũng khá mạnh, thiên phú lại tốt, tự mình luyện tập mà cũng trưởng thành được tới mức này. Alan tin chắc rằng nếu được chỉ dẫn và cung cấp tài nguyên đầy đủ, thực lực thiếu nữ sẽ rất dễ dàng tiến thêm một bước.

Nhưng mà, hiện tại sức mạnh của nàng so với Chiến Thuật Cấp vẫn còn kém một đoạn khoảng cách, trên chiến trường hỗn loạn cũng không giúp được hắn chuyện gì, có khi còn phải phân tâm chiếu cố.

Về bản thân Alan, dù gì vẫn còn có hệ thống, thế giới mới cũng đã được định vị, lúc nguy cơ sinh tử cùng lắm thì lựa chọn xuyên qua chạy trốn, xem như là có sẵn một đạo bảo hiểm. Vậy nên, một mình hắn hành động vẫn tiện hơn.

Dù nét mặt còn thoáng hiện một tia không thôi, nàng thật sự không muốn mau như vậy cùng Alan tách ra, nhưng Veronica cũng hiểu là không thể nào lay động được quyết định của nam tử trước mắt.

“Ta... hiểu được. ”

Trước khi lên xe ngựa, Alan còn cho Veronica một cái ôm. Nhẹ nhàng vuốt lấy bả vai của nàng, lần nữa cảm thụ một chút thân thể mềm mại khiến mình nhiều lần quyến luyến, Alan nhẹ giọng thì thầm:

“Yên tâm, sau khi trở về... ta chắc chắn sẽ bù đắp cho ngươi đầy đủ, nữ kỵ sĩ của ta a. ” Lời nói mập mờ bên tai lại làm cho trong lòng thiếu nữ rối loạn một trận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv