So với ban nãy hỗn loạn, hội trường bây giờ cũng được ổn định, đã có người hầu bắt đầu quét dọn và bày biện lên món ăn mới. Đèn ma pháp, ánh nến, và huân hương đã được thắp lên lần nữa.
Cũng không khó hiểu, tại nơi đây hầu hết có mặt đều không phải là cái gì dân chúng bình thường, mà là quý tộc, tức Ma Pháp Kỵ Sĩ nắm giữ sức mạnh siêu phàm. Cảnh chém giết bọn họ ít nhiều đều có chứng kiến hoặc đích thân trải qua, tuy lần này một vị bá tước bị ám sát ngay trong lâu đài của mình đúng là có hơi khiến người kinh hãi.
“Ta nói a, Brayden, sát thủ cũng đã bị xử lý, ngươi còn trốn dưới đó làm gì?” Will có chút khó chịu nhìn về phía gầm bàn. Hứng lấy nhiều ánh mắt mang theo trêu chọc của người xung quanh, đặc biệt là các vị tiểu thư trẻ tuổi, hắn cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran như sắp bốc hơi.
“Đỡ... đỡ ta một chút... ” Brayden lúc này mới lên tiếng, giọng nói như chim sợ cành cong.
“Cái gì? Ngươi mau đi ra a... ”
“Ta chạy quá vội vàng... bị trật chân... ” Thanh âm đã có chút ngại ngùng.
“Ngươi... ” Will bất đắc dĩ đành phải cúi người làm một tư thế bất nhã.
Vài tiếng cười khẽ xung quanh lại vang lên, khiến cho hắn bây giờ chỉ hận mình không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Được đỡ dậy, Brayden phun ra một ngụm trọc khí. Khác hẳn với tâm trạng rối rắm của đồng bạn, hắn rất tự nhiên tiếp tục cầm đĩa đồ ăn trên tay tiếp tục chiến đấu hăng say.
“Ngô, đồ ăn mới đã được mang lên a, rất tốt!”
Còn về người xung quanh nhìn soi mói? Có vấn đề gì sao? Từ nhỏ tới lớn Brayden đã sớm quen thuộc. Quá ‘nổi bật’, chính là như vậy đau khổ.
“Này, Will, ngươi nói, nhà Lawrence có phải hay không có anh em sinh đôi, lúc trước chúng ta gặp cái kia mới là Alan thật?” Lấy khủy tay khều nhẹ bạn thân, hắn như không có việc gì nhỏ giọng dò hỏi.
“Anh em sinh đôi?” Khóe mắt của Will nhanh chóng nhảy lên vài cái. Da mặt, cũng như khôn vặt có khi hắn không bằng Brayden, nhưng lý trí thì rõ ràng là tốt hơn nhiều lắm.
“Nếu như ngươi có như vậy một người anh trai cường đại, lại mọc ra một trương mặt giống nhau y như đúc, ngươi nghĩ sẽ có như thế nào kết quả?”
“Cái này... ” Brayden lâm vào trầm tư, tự vấn lòng về những hành vi cử chỉ của mình từ trước tới giờ. Chỉ trong phút chốc, trên gương mặt đầy dầu mỡ chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.
“Ta nghĩ... mình hẳn là đã sớm bị đập cho tàn phế, đại khái...? ”
Tuy cùng là ăn chơi bại gia, nhưng so với nam tước đại nhân của chúng ta lúc trước, cũng như mới đây hào phóng lấy ra 100 kim tệ, gần phân nửa thu nhập của một nam tước lãnh trong một năm chỉ để bao hết nguyên cái kỹ viện trong một ngày, Brayden tự nhận rằng mình còn kém xa lắm.
...
“A, xem ra bên này cũng là kết thúc. ” Một thanh âm vang lên hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Trên thân lễ phục quý tộc sạch sẽ không dính lấy một vết bẩn, nam tử trẻ tuổi chậm rãi bước tới trong hội trường, khí độ ung dung, trên khuôn mặt còn treo lấy như có như không ý cười.
Một vị kỵ sĩ đồng thời ngay lúc này vội vã đi tới bên cạnh bá tước Cameron, nhanh chóng rỉ tai vài câu làm ánh mắt của hắn có hơi sáng lên.
“Ha ha, vất vả cho ngươi rồi, Alan. ” Thân mật vỗ vỗ Alan bờ vai, trong lòng bá tước có chút cảm khái. Vị nam tước trẻ tuổi này cũng xem như là cứu mạng mình, giờ lại giúp đỡ xử lý thích khách. Quả thật là phúc tinh a!
Nghĩ tới đây, bá tước Cameron không kìm nén được mà vui vẻ cười to.
“Mọi người, cùng nâng ly vì nam tước Alan Lawrence đã đánh bại một kẻ ám sát cuối cùng nào!”
Bầu không khí của buổi lễ hội lần nữa lại trở nên náo nhiệt.
Alan, cũng ngay lập tức trở thành toàn trường tiêu điểm.
“Thật là một thiếu niên tuấn tú lịch sự!”
“Nam tước Lawrence, ta cùng phụ thân của ngươi là quen biết cũ, hồi nhỏ còn từng bế qua ngươi đây... ”
“Nhận thức một chút, ta là... ”
Phần lớn người đều cảm thấy Alan thật không tệ, tuổi trẻ đầy triển vọng, khuôn mặt lại anh tuấn, đáng giá kết giao. Nhưng những người có ánh mắt, thì khẳng định cũng cảm nhận được thực lực của Maya thực tế là rất đáng sợ, so với hai tên thú nhân quyết chiến với Logan e rằng cũng không kém chút nào.
Có thể xử lý nàng, sức mạnh của Alan có thể tưởng tượng được. Hơn nữa chiến tranh sắp đến, địa vị và tầm quan trọng của vị nam tước trẻ tuổi này chỉ có thể càng cao.
Cường giả, ở bất kỳ nên nào cũng nên được người kính sợ.
Đáng để Alan lưu ý hơn là, ngoài ánh mắt thân thiện của các quý tộc và nóng bỏng từ các vị tiểu thư quý phụ, một cỗ cảm xúc hoảng sợ xen lẫn ác ý làm cho hắn có hơi kinh ngạc.
“Hắc!” Hơi đảo mắt về phía một góc, một thân sĩ lớn tuổi ăn mặc sang trọng, đôi tay nắm thật chặt, gắt gao nhìn chằm chằm lấy hắn, ánh mắt hiện lên hoảng hốt rõ rệt.
Alan đại khái có thể đoán ra đối phương là ai, dạo này bản thân cũng chỉ đắc tội có một người, còn gần như là vào chỗ chết mà đắc tội.
“Tử tước Thomas, thật là đúng dịp a. ” Nụ cười lạnh trên khóe miệng chỉ hơi xuất hiện rồi biến mất. Nếu sắp tới có cơ hội, Alan không ngại tiễn đối phương một đoạn. Chiến tranh sao, chết vài tên quý tộc cũng không hiếm lạ.
Logan lúc này cũng tới gần, bình tĩnh cho ra một chút khích lệ.
“Ngươi... thật không tệ. ”
Để cho sát thủ xâm nhập vào hội trường, tính ra là hắn thất trách. Người trẻ tuổi này có thể giúp đỡ xử lý một tên, giảm thiểu thương vong của các kỵ sĩ, cũng xem như là đối với hắn có ơn. Đó là chưa kể đến lúc trước còn ra tay cứu bá tước Cameron, điều này càng khiến cho Logan đối với Alan có thêm hảo cảm.
“Ngài quá khen, Logan các hạ. ” Thoáng quan sát trước mặt mình vị kỵ sĩ trưởng của gia tộc Cameron, vẻ mặt Alan hiện lên chút nghiêm túc.
Theo hắn từng đánh giá, Logan ở tại Chiến Thuật Cấp cũng phải tính là đỉnh tiêm. Sát ý tỏa ra khiến cho Alan hiện tại cũng phải rợn hết cả tóc gáy. Địch nhân chết ở trong tay đối phương so với bản thân e là đâu chỉ gấp vài lần. Lúc nãy thoáng ra tay cũng làm cho Alan cảm nhận rõ rệt được thực lực của vị kỵ sĩ này có bao nhiêu kinh khủng.
“Xem ra ta còn cần cố gắng nhiều. ” Đưa mắt nhìn Logan rời đi, hắn tự nhủ.
“Alan, ngươi không có bị thương chứ?” Claire vội vã đi tới, chiếc váy dạ hội sang trọng kéo lê trên nền đất quấn lên từng bãi thức ăn rơi rớt cũng không hề để ý, nét lo lắng trên khuôn mặt hiện rõ.
Tự dưng lại liều lĩnh chiến đấu cùng sát thủ làm gì a, để cho đại bá của nàng xử lý không phải an toàn hơn sao.
“Nhìn ta giống như có việc gì sao, tiểu thư Claire?” Như cũ là một nụ cười ấm áp làm cho con tim thiếu nữ như chậm mất một nhịp.
“Quá phạm quy a. ” Claire ngượng ngùng thầm nghĩ. Nàng đúng là một tiểu thư khuê các, trước giờ rất ít tiếp xúc gần gũi với khác phái. Coi như là đối tượng đầu tiên được giới thiệu, nam tử trước mắt cho nàng ấn tượng thật sự rất tốt.
Theo sau, lần lượt nhiều vị thiếu nữ, thậm chí quý phụ nhân cũng kéo tới. Biểu hiện anh dũng của Alan khi nãy đã khiến cho rất nhiều người chú ý.
“Cảm tạ ngươi đưa ra viện thủ, Alan các hạ. ” So với cư xử tự nhiên như Claire, Bianca hiếm thấy dùng kính xưng. Nam tử trẻ tuổi này, liên tiếp khiến cho nàng phải bất ngờ. Xem ra phụ thân coi trọng hắn không phải là không có lý do.
“Chỉ là tiện tay mà thôi. ” Hắn tiêu sái hồi đáp, tiếp đó lại hướng những người khác nở nụ cười rực rỡ.
“Để cho các vị tiểu thư và phu nhân phải kinh sợ, ta thực sự là không nhịn được mới ra tay trừng phạt một chút đám kia ác đồ. ” Theo thói quen cọ hảo cảm, lời nói dễ nghe thuận miệng là tới.
Đổi lại, là hàng loạt ánh mắt long lanh toát ra sùng bái ngưỡng mộ, chất chứa nhu tình mị ý. Nữ nhân ai mà không đối với anh hùng có hứng thú.
“Nam tước đại nhân, ngài đúng là rất biết cách nói chuyện... ” Tới gần là một vị quý phụ, giọng nói dịu dàng như tình nhân làm nũng, đồng thời nhiều bộ phận cơ thể thỉnh thoảng tiếp xúc gần gũi khiến cho bất kỳ một nam nhân nào cũng cảm thấy toàn thân tê dại.
Tiếng cười nói oanh oanh yến yến liên tiếp vang lên.
Trò chuyện cùng một đám mỹ nữ, quả thật phần nào xoa dịu đi một tia không thoải mái trong nội tâm. Cái đẹp là thuốc chữa cho tâm hồn, câu nói này đúng là có mấy phần đạo lý. Thường thì kịch bản kế tiếp sẽ là...
“Ách, không ổn! Hình như trong quán trọ vẫn còn có một nữ kỵ sĩ đáng yêu đang chờ ta trở về, tối qua đã hẹn trước. ”