Gia tộc Cameron,
“Bán thú nhân trong thành toàn bộ bị bắt được. Gián điệp, nghi ngờ có ước chừng hơn 30 người. ” Cole hướng bá tước Cameron báo cáo, khuôn mặt như cũ vô biểu tình.
Thực tế ngay sau vụ ám sát, hàng loạt dân trong thành mới vào lập tức thì bị truy tra. Khu vực màu xám như kỹ viện, sòng bạc, kể cả thu dân nghèo đã liên tiếp bị càn quét để đảm bảo không lọt lưới một tên thú nhân nào. Nhóm người của Veronica tính ra cũng thật sự là may mắn khi gặp phải Alan, mới tránh thoát được một kiếp.
“Tra hỏi được gì sao?”
Cole chỉ khẽ lắc đầu, bá tước hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, hắn cũng đoán trước được kết quả. Đây chỉ xem như là một sự nếm thử, được thì vui vẻ, không được, cũng không thấy đáng tiếc.
Và không cần nói thì ai đều ngầm hiểu, gián điệp thống kê tuy chỉ có bấy nhiêu đó, nhưng người chết trong quá trình hành động... ước chừng ít nhất phải gấp 10 lần con số này. Tuy nhiên, đối với người cầm quyền như bọn họ mà nói, chết vài tên hay vài trăm tên thú nhân cũng là như nhau mà thôi.
Chính sự xem như tạm thời được gác lại, bá tước Cameron giây phút này lại bắt đầu nghĩ sang chuyện khác.
“Nói tới, cũng nhờ Alan ra tay nếu không thì rắc rối, mà hắn đối với cháu gái của ta Claire có thái độ thế nào?” Bá tước Cameron tất nhiên có ý định kéo Alan về phe mình, trở thành người một nhà cái loại này. Thông gia, tuy không phải với trực hệ nhưng vẫn là một lựa chọn tốt.
“Chưa có biểu hiện nào rõ rệt... ” Cole lần nữa hồi đáp, nhưng tiếp đó, hắn có hơi trù trừ...
“Có chuyện gì khó nói? Ngươi đừng bảo với ta rằng tên tiểu tử kia đối với con gái của ta Bianca có ý tứ a, thích loại hình thành thục? Hắc, đây không phải càng tốt sao.” Trí tưởng tượng của bá tước Cameron vẫn là như cũ phong phú quá đáng.
Khuôn mặt vị thư ký lạnh lùng cũng không nhịn được mà hiện vài tia hắc tuyến.
Chủ quân của ta, ngươi cứ nóng lòng tiễn con gái sắp trung niên nhà mình đi ra ngoài vậy sao. Nếu để tiểu thư Bianca biết được...
“Không, đại nhân... ta chỉ cảm thấy ‘sắc dụ’ đối với người giống như nam tước Lawrence khẳng định là không có tác dụng đáng kể. ”
“A, còn trẻ tuổi mà lại tâm tính kiên định, luyện tập hẳn phải vô cùng chăm chỉ đi, khó trách lại có thực lực cường đại. Đúng thật là đáng quý. ” Bá tước Cameron hơi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Ý ta... không phải là như vậy? ” Khóe miệng Cole lần nữa cứng ngắc.
Tiếp đó, hắn chậm rãi thuật lại Alan một số ‘chiến tích’ trong quá khứ. Không được bao lâu, cặp mắt bá tước dần dần trợn to.
“Ngươi... xác định?” Đang uống ngụm trà xuýt chút nữa là phun ra, hắn có chút khó tin hỏi lại.
Một tên ‘tay chơi’ quanh năm suốt tháng đi dạo hết tới chỗ kỹ viện này tới chỗ kỹ viện khác, thực lực lại còn mạnh như vậy, đối phương là thế nào tu luyện, ngươi đùa ta?
Bá tước Cameron hoàn toàn là không biết rõ sự tích ăn chơi trước đây của Alan, chỉ đoán đối phương đại khái là nhẫn nhịn một lòng tu hành tăng cao thực lực, tiếp đó xử lý gia tộc Leighton. Chứ một vị bá tước làm sao rảnh mà đi tìm hiểu mấy chuyện riêng tư của một tên nam tước nho nhỏ, cũng không phải là mỹ nữ, nhất là trước đó còn chưa có tiếng tăm gì.
Thấy phản ứng quá khích của bá tước, Cole cũng không đáp lời mà lại tiếp tục trình bày. Trong đầu vị thanh niên nghiêm túc này, hành vi của Alan tuy có khiến người phải bất ngờ nhưng chuyện hoang đường của giới quý tộc hắn thấy nhiều đi, giữa đường phố một thiếu gia quý tộc trực tiếp trắng trợn sàm sỡ thiếu nữ bình dân cũng không phải chưa từng gặp. Alan tính ra là biết tuân thủ quy củ, gọi gấu còn nhớ trả tiền.
“Ngày đầu tiên nam tước Lawrence tới thành Berytus... thì trước hết ghé qua một nơi ăn chơi tên là Charming Scarlet ngủ lại một đêm, còn bá đạo bỏ tiền bao toàn bộ, đuổi hết những người khác ra ngoài. ”
“Theo ta được biết, hắn mới đây đã dứt khoát mua luôn nguyên cái kỹ viện đó, rồi lại tính dẫn toàn bộ người về lãnh địa. Đúng rồi, trong đội ngũ cũng không thiếu nữ thú nhân, còn có một Half-Elf. ” Giấy thông hành cho đoàn người còn do chính tay mình cấp đây, muốn giả bộ mù lòa cũng khó a.
“Cái này... ” Nghe tới đây, bá tước Cameron theo bản năng lấy tay lau đi mồ hôi còn chưa toát ra trên trán. Hóa ra ý của Cole là vị nam tước kia chơi bời nhiều tới mức sinh ra ‘kháng tính’ a.
Tung hoành trong vạn bụi hoa, không dính thân một phiến lá.
“Đúng thật... rất biết cách chơi. ” Bá tước đại nhân cuối cùng phải thừa nhận Alan quả thật... có mấy phần phong phạm của hắn hồi trẻ.
Nghe chủ quân cảm thán, Cole nhăn mặt.
“Đây tính là khen tặng ư?”
“Ha ha.. Người tuổi trẻ mà, nên thông cảm một chút. Không phải sao?” Bá tước Cameron có chút chột dạ liếc mắt về phía đứng bên cạnh bản thân Logan, người mà nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng.
Khi nhìn thấy vị kỵ sĩ trưởng trung thành của mình, khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng quan sát kỹ thì vẫn thấy mí mắt có hơi nhảy lên, bá tước đại nhân trong lòng lại là lúng túng một trận.
Nhớ tới hồi trẻ điên cuồng, mỗi lần buổi tối thăm dò khuê phòng của các tiểu thư hay quả phụ, toàn là nhờ Logan canh cửa a.
“Bá tước đại nhân, ta e rằng việc hành thích cũng chỉ là một bắt đầu. ” Cole nhẹ giọng nhắc nhở, tiện thể cắt đứt đề tài. Đối với mấy chuyện vui đùa thế này luôn cảm thấy thật vô nghĩa, hắn càng ưa thích xử lý chính sự.
Bá tước Cameron đột nhiên trầm mặc, tâm trạng vốn có tí vui vẻ lại nhanh chóng tản đi. Việc Cole nhắc tới, hắn tất nhiên cũng có thể nghĩ ra, nếu không bên thú nhân hi sinh ba tên tinh anh tới ám sát để làm gì, người cùng thú nhân có thù nhiều vô số.
“Cấp báo! Bá tước đại nhân!”
Rốt cuộc đến sao? Hi vọng không quá thê thảm.
“Nói đi... ” Bá tước Cameron cố gắng khống chế cho giọng nói mình bình tĩnh lại.
“Có quân đội thú nhân xâm lấn, hai... hai tòa thành trì của chúng ta đã bị công phá. Hơn 30 vị Ma Pháp Kỵ Sĩ đều đã chết trận.”
“Số lượng quân địch đây?”
“Ước chừng... không dưới 10 vạn.” Giọng nói tên binh lính cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nắm tay bá tước Cameron siết lại thật chặt.
Dân số của lãnh địa tuy đạt tới hơn 50 vạn, nhưng số binh sĩ có thể huy động tối đa chỉ có chừng 3 vạn người. Gia tộc Cameron tuy giàu có nhưng cũng không phải chuyên lấy quân đội làm gốc. Dù có gom lại các tiểu quý tộc xung quanh, được thêm 1 vạn nữa là cùng. Đối mặt với 10 vạn quân địch, sớm muộn vẫn sẽ bị bại trận.
Đáng nói hơn, đây khẳng định còn chưa phải là toàn bộ lực lượng của bên thú nhân, chưa kể tới số lượng siêu phàm giả bên mình khả năng cao là cũng không chiếm giữ ưu thế.
“Khá lắm, tập kích chủ tướng địch quân, trong lúc đó lại dẫn quân vây đánh thành trì trọng yếu. ”
Một gia tộc lớn như Cameron, nội bộ chắc chắn cũng rất phức tạp. Người cầm đầu một khi bất ngờ toi mạng, việc đầu tiên mà phần lớn thành viên nghĩ chắc chắn sẽ là tranh quyền đoạt lợi mà không phải là cái gì đoàn kết chống lại địch nhân.
Bá tước Cameron nghĩ lại mà sợ. Nếu hắn thật sự là bị ám sát, lãnh địa sẽ như rắn mất đầu, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ khó mà phản ứng kịp, lúc đó tình hình chỉ có thể càng thêm hỗn loạn.
“Phanh!” Tiếng vỗ bàn vang vọng rõ ràng trong căn phòng yên ắng, bá tước Cameron chậm rãi đứng dậy.
“Logan, tụ tập toàn bộ ma pháp kỵ sĩ, thêm 2 vạn binh lính, chúng ta nhất định... nhất định phải trụ được cho tới khi viện quân đến!”
“Cole, giao tiếp với những quý tộc khác thương lượng việc xuất binh, ngươi đến xử lý. ”
“Tuân lệnh!!” Hai âm thanh đáp lại vang lên, dù là thường ngày văn nhược như Cole, trong giọng nói cũng tràn đầy ý túc sát.
Cuộc chiến tranh thuộc về gia tộc Cameron, sắp sửa chính thức được bắt đầu!